Liễu Phú Vân nhìn cỏ dại núi hoang trước mắt, đáy mắt nặng nề như mây đen chồng chất, “Nàng ở nơi này hay sao?”Phương Nhị cho rằng hắn hỏi là Phó quan chủ, gật đầu nói: “Đúng vậy.
Nơi này hoang vắng một chút, nhưng cũng là chốn non xanh nước biếc phong thủy không tệ.
”Liễu Phú Vân đưa mắt nhìn “nơi non xanh nước biếc phong thủy tốt” này, sắc mặt càng thêm khó coi.
Đoàn người đi nhanh lên núi, chẳng mất bao lâu, một tòa đạo quan nằm giữa đống gạch vụn xuất hiện trước mắt Liễu Phú Vân.
Đạo quan?Liễu Phú Vân còn chưa kịp hỏi tại sao lại là đạo quan, Phương Nhị đã bắt chuyện với Hà thợ mộc còn đang làm việc.
“Nhà bếp nhanh như vậy đã sắp xong rồi?”“Phải nhanh thôi, trời bắt đầu lạnh sẽ không dễ làm việc.
” Hà thợ mộc vừa nói vừa nhìn về phía vài gương mặt xa lạ phía sau Phương Nhị, “Là tới tìm quan chủ sao?”“Đúng vậy.
”“Trông không giống người thường.
” Phía sau có tùy tùng, trên người đều mang binh khí.
“Đúng thế, có điều ở trước mặt Phó quan chủ cũng vô dụng thôi.
” Phương Nhị nói.
Binh khí của phàm nhân, nào có tác dụng với quỷ thần.
“Nói cũng phải.
” Hà thợ mộc cười ha hả nói.
Khi hai người nói chuyện phiếm, Liễu Phú Vân đã dẫn đầu đám tùy tùng vào đạo quan.
Hắn dạo qua trong đạo quan một vòng, sau đó lại ra hỏi Phương Nhị: “Không phải ngươi nói nàng ở trên núi sao?”Phương Nhị lập tức chỉ chỉ thái dương phía chân trời, “Lập tức có thể gặp được.
”Dứt lời, mặt trời lặn về tây, sáng và tối giao hội tại thời khác này, trời đất mênh mông, nháy mắt thay đổi nhân gian.
Trong đạo quan,