“Sao ngươi lại ở đây?” Liễu Phú Vân nhíu mày.
Hắn nhớ tiệm rượu Thái An tuy rằng nay không bằng xưa, nhưng không đến mức ngay cả con cháu trong nhà cũng phải lưu lạc đến nông nỗi đi làm thuê cho người khác.
“Ta tới bái sư học nghệ.
” Triệu Hưng Thái nói.
Tuy rằng địa vị hai người có chút khác biệt, nhưng thái độ hắn không kiêu ngạo không siểm nịnh.
“Học ở đây?”“Phải.
”“Đúng lúc lắm, ngươi nói cho ta, quán rượu này thật sự có một nữ tử mặc quần áo đen đội mũ rèm đen xuất hiện hằng ngày?” Liễu Phú Vân nhìn chằm chằm vào mắt hắn hỏi.
Tuy rằng hắn mới vừa cập quan, nhưng khí thế không hề tầm thường.
“Có.
” Triệu Hưng Thái trả lời vô cùng tự nhiên, chủ yếu là vì vị khách kia quả thật khiến người ta ấn tượng khắc sâu, “Có điều không phải hàng ngày mà lâu lâu sẽ tới một lần.
”“Vậy ngươi có biết đi đâu có thể tìm được nàng ta hay không?” Liễu Phú Vân lại hỏi.
So với những người ở tửu lầu này, hắn càng tin tưởng “người quen” như Triệu Hưng Thái.
“Ta……” Triệu Hưng Thái giống như bị cái gì đó đụng trúng, sau đó rất nhanh nói tiếp: “Đến thôn họ Phương hỏi thăm một chút là có thể tìm được.
”“Thôn họ Phương?” Liễu Phú Vân nhấm nuốt cái tên địa danh này ở trong miệng, không nói hai lời, xoay người rời đi.
Giang chưởng quầy ở bên cạnh không dám ngăn cản, hơn nữa tiểu nhị ở bên ngoài