Lý Thuần Quân nghiêm mặt nhìn về phía Tử Đằng đang không ngừng lắc lư thân thể nhỏ nhắn, khoa tay múa chân với bộ quyền pháp mới.
Cơ mà, hắn còn chưa kịp nói gì thì nàng liền đã mở miệng trước: "Ba ba, ta luyện như này có đúng không ?"
Nàng đã múa quyền được khá lâu nên thể lực đã bắt đầu có chút không chịu nổi rồi.
Hơi thở của nàng trở nên gấp gáp, gương mặt bóng mịn như gốm sứ cũng bị mồ hôi thấm ướt...!Kể cả vậy, nàng vẫn rất khả ái.
Khả ái như vậy mà là ma ư ?
Lý Thuần Quân không tin ! Tuyệt đối không tin !
Thấy biểu lộ của lão cha đang có phần sa sút, Tử Đằng lại bất giác cảm thấy sợ hãi.
Nàng mím môi, đôi mắt màu lam rưng rưng, thanh âm mang theo nho nhỏ lo lắng hỏi: "Ba ba ?"
"Không tệ" Lý Thuần Quân thở dài một hơi rồi lại ngồi bịch xuống ghế.
Hắn không nói được.
Hắn không muốn con mình gánh chịu áp lực tâm lí.
Có một số thứ rất khó thay đổi, nhưng hắn sẽ cố gắng thay đổi chúng...!Thân là một người cha, hắn tuyệt đối không muốn con bé này trở thành một nữ nhân tàn bạo.
Có lẽ, hắn nên bắt đầu một khoá giáo dục đặc biệt cho nàng được rồi đi.
Hắn tin là nếu mình làm đúng cách, kể cả con bé có thật sự thành ma, con bé vẫn sẽ không trở thành một con ma mang đến vô vàn tai hoạ.
Nếu không, đến khi đó, với sứ mệnh cứu thế, hắn sẽ phải đối địch với chính con gái của mình.
Vì để chặt đứt tương lai đen tối kia, hắn nhất định phải cẩn thận dạy dỗ đứa nhỏ này lại mới được.
"Ba ba, rõ ràng là thể lực của chúng ta vẫn luôn rất tốt nha, thế thì làm sao trong lúc luyện tập loại quyền pháp này, cơ thể của chúng ta lại trở nên nặng nề đến như vậy ?" Hồng Trần thở dốc hỏi.
Nàng chỉ mới tập có nửa canh giờ thôi mà đã mệt muốn chết, đến đứng cũng có chút không đứng nổi nữa, thậm chí đến cả bộ váy xinh xắn cũng đã bị mồ hôi của nàng thấm cho ướt sũng.
Ngay bên cạnh, Tử Đằng cũng không khá hơn là bao, cả người nàng cũng đều đang thấm đầy mồ hôi nên nàng mới không dám tùy tiện lại gần Lý Thuần Quân.
Đến lúc này, Lý Thuần Quân mới ý thức được mình đã quên một chuyện rất quan trọng.
Hắn vội vàng chạy vào nhà chuẩn bị một chậu nước, trút vào một đống hoa thơm rồi lại chạy ra ngoài, dùng sức ném hai đứa con gái vào bên trong chậu lớn.
Lý Tử Đằng: "???"
Lý Hồng Trần: "???"
Thấy hai đứa nhỏ cùng lúc ném về phía mình ánh mắt nghi hoặc, Lý Thuần Quân nhẹ nhàng giải thích: "Vừa rồi trong lúc luyện quyền, các ngươi đã vô tình bài xuất một chút tạp chất trong cơ thể.
Nếu các ngươi để ý kĩ một chút thì sẽ thấy, trên da các ngươi đang có vết đen"
"Ồ...!Ba ba, loại quyền pháp kia còn có công dụng thần diệu đến mức này sao ?"
Lý Thuần Quân: "..."
Nói đùa, võ học Tiên Phẩm mà còn không thần diệu ư ?
"Mau cởi quần áo ra đi, vứt chúng đi luôn cũng được, tắm rửa kĩ càng, ba ba sẽ chuẩn bị cho hai đứa một bộ đồ khác sạch sẽ hơn" Lý Thuần Quân nói.
Nghe vậy, Tử Đằng cùng Hồng Trần rối rít cởi đồ rồi ném chúng ra ngoài, còn bản thân thì thoải mái ngâm mình trong làn nước thơm ấm áp, biểu lộ thư giãn, trông vô cùng đáng yêu, ma lực vô hình khiến người ta vô thức muốn sờ nắn da mặt các nàng mấy cái.
Khả ái như vậy, giống ma chỗ nào đâu ?
"Ba ba, để ta kì lưng cho ngươi nha ?" Tử Đằng vô cùng hiếu thuận lên tiếng.
"Không cần, ba ba chỉ cần sử dụng Tịnh Trần Chú là đã sạch sẽ, không cần thiết phải đi tắm" Lý Thuần Quân khoát tay, rất cẩn thận gội đầu cho con gái mình.
— QUẢNG CÁO — Event
Tử Đằng bĩu môi, Hồng Trần thụ cũng bĩu môi, nhàm chán thổi bọt bong bóng.
Các nàng còn tưởng mình sẽ được hiếu thảo với ba ba một phen, nhưng sự thật là ba ba lại quá hoàn mỹ, không có lỗ hổng để các nàng có thể bù lấp vào.
Tắp tám xong xuôi, hai đứa nhỏ lần lượt trèo ra khỏi chậu nước.
Tạp chất được rửa sạch khiến cơ thể hai cô bé càng thêm trắng mịn, ôn nhuận như mỹ ngọc, mềm mại như bông gòn.
Thậm chí chỉ một cái chạm nhẹ thôi liền đã làm người ta cảm thấy thích rồi chứ chẳng cần đến chuyện ngắm nhìn.
Lý Thuần Quân lau sạch phần nước tắm còn lại trên người rồi lại giúp hai đứa con gái mặc lại quần áo thật gọn gàng, đầu tóc chải gọn, sạch sẽ tinh tươm, ba trăm sáu mươi độ hoàn mỹ không chút vết xước.
Tử Đằng cùng Hồng Trần đồng thanh nói tiếng cảm ơn, trong khi đôi mắt của hai đứa đã lim dim muốn ngủ, tâm thần mỏi mệt cực độ.
Và cuối cùng, cả hai cô bé đã yên lặng ngủ gục trong lòng phụ thân.
"Ăn cơm rồi hãy ngủ" Lý Thuần Quân mỉm cười vỗ vỗ lên gò má mũm mĩm của hai đứa nhỏ, nhưng bọn nhỏ đã sớm ngủ say như chết, có gọi cũng vô dụng.
Thở dài, Lý Thuần Quân đành để mặc cho hai đứa con gái tùy ý ngáy ngủ, còn bản thân thì lại tranh thủ thời gian suy nghĩ sách lược.
...
...
Mấy ngày sau, sau khi đã đại khái dựng ra được một kế hoạch hoàn chỉnh, Lý Thuần Quân liền đích thân đi bàn giao lại cho nhóm Thành Hoàng.
Còn bản thân hắn thì lặng lẽ dẫn hai đứa con lên đỉnh núi, lẳng lặng quan sát chiến cục.
"Ta ngược lại muốn xem thử bọn chúng sẽ dùng cách gì để vượt qua hàng phòng ngự của ta" Lý Thuần Quân nói khẽ, ánh mắt lộ vẻ mong chờ.
Lý Tử Đằng cùng Lý Hồng Trần nhu thuận đứng sau lưng phụ thân, đưa mắt dõi theo nhịp độ của chiến trường.
Đối với các nàng mà nói, đây là lần đầu tiên các nàng chứng kiến cái gì gọi là chiến hoả cùng tàn khốc.
Đợi được khoảng vài ba canh giờ, từ phía cánh rừng, một đoàn quân hùng hậu với đủ loại hình thù chủng tộc bắt đầu xuất hiện.
Có kỵ binh, có tượng binh, thương binh, cũng có cả cung thủ, đầy đủ các loại binh chủng đều có mặt.
"Chậc..."
Chủng tộc nhiều thì không nói, đến cả binh chủng cũng đa dạng không kém.
Điều này khiến cho chiến thuật càng trở nên thiên biến vạn hoá.
"Ba ba, chúng ta sẽ thua sao ?" Lý Tử Đằng nhẹ giọng hỏi, trong thanh âm không hề chứa đựng mảy may e sợ.
"Còn chưa chắc đâu, chuyện này vẫn nằm trong phạm vi mà ta đã tính toán"
"Ồ..."
Bên dưới, các Thành Hoàng cùng các tuần binh đều đã đứng đợi sẵn.
Bọn họ đồng loạt kích hoạt đủ loại pháp trận, từ mê trận đến sát trận đều có đủ, hoàn toàn đủ khả năng vây hãm đội quân yêu tộc trong một đoạn thời gian.
Nhưng mà, trước khi đội quân yêu tộc khát máu đến được cửa thành, bọn hắn liền đã gặp phải đủ loại phục kích bẫy rập, khiến cho sĩ khí bắt đầu sa sút.
Yêu tộc thường không dùng mưu, bọn chúng chỉ thích dùng loại phương thức thô bạo nhất là lấy thịt đè người để thắng trận.
Nhưng lần này có chút không giống vậy, dẫu cho sĩ khí có chỗ sa sút, quân lực có phần hao tổn, nhưng lòng quân lại không hề tan rã, mà ngược lại còn hung bạo hơn trước.
Các Thành Hoàng hít sâu một hơi, đồng thanh quát lạnh: "Khởi trận !"
Trận pháp đã lên, các tuần binh lẫn du thần đều đồng loạt lao vào chiến trận.
Dẫu cho quân số đôi bên chênh lệnh, bọn họ vẫn chém giết rất hăng, phần là vì sát yêu thật mà vị tiền bối thần bí kia ban cho quá có hiệu quả, phần khác là vì bọn hắn đã khó nhịn từ rất lâu rồi.
Giết đến nửa chừng, đội quân tuần binh cùng du thần vội vàng lui lại, cao giọng hét lớn: "Kẻ địch đã rơi vào điểm phục kích, mau thả Ngưu Trận !"
Thanh âm kia vừa dứt, tiếng trâu hí liền vang vọng khắp núi rừng.
— QUẢNG CÁO — Event
Từ khắp các ngã của cánh rừng heo hút, không biết bao nhiêu bầy trâu vàng hùng hổ xông ra, tiếng giậm chân của chúng khiến đại địa rung chuyển, thiên không ầm ầm rung động, uy thế hoàn toàn không hề thua kém một đội quân vạn người !
Đó đều là những con trâu mà người dân trong thành đã tình nguyện quyên góp để xua đuổi yêu tộc.
Và dưới sự sắp xếp của Lý Thuần Quân, bọn họ đã có thể sử dụng loại sinh vật này một cách vô cùng hợp lí.
"Thả trâu ? Ha ha ha, dăm ba con trâu nước mà thôi, làm sao sánh được với chiến sĩ yêu tộc chúng ta ?" Thị Huyết Yêu Lang càn rỡ rống to: "Giết sạch cho ta ! Ngấu nghiến toàn bộ, một mảnh xương cũng không được để lại !"
Dưới tiếng hiệu triệu của Lang Vương, đội quân yêu tộc lập tức bộc phát ra từng tràng khí tức khát máu, từng tên đều nở ra một nụ cười trông vô cùng man rợ.
Bọn chúng chính diện chọi cứng với những bầy trâu đang điên cuồng xông tới, thậm chí còn ngược sát, ăn thịt toàn bộ những con trâu kia ngay tại trận !
Tuần binh, du thần cùng các Thành Hoàng đều chau mày nhìn qua cảnh tượng tàn nhẫn này, trong lòng vô cùng rung động.
Nếu không có vị tiền bối kia trấn giữ, có lẽ bọn hắn cùng vô số lê dân bá tánh sẽ giống như bầy trâu kia, trở thành thức ăn trong miệng yêu tộc.
Nhưng mà, trâu chết, không có nghĩa là bọn hắn đã bại trận.
Mà theo chiều ngược lại, những bầy trâu kia chẳng qua chỉ là mồi nhử mà thôi.
Trên đỉnh núi,