Lăng Tuyệt thật nhanh xách Lý Thuần Quân chạy ra khỏi Ngự Hoa Viên, thái độ trông rất đỗi vội vàng.
Chắc là do hắn ta đang ngại dây dưa với Đại Hoàng Tử.
Mà bản thân Lý Thuần Quân cũng lười để ý đến, bởi vì cơ bản là chuyện này không hề liên quan tới hắn.
"Chuyện công mà ngươi nói là gì?" Lý Thuần Quân hỏi.
Lăng Tuyệt tay chống lên chân, sau một hồi thở dốc thì cuối cùng cũng ổn định được nhịp thở, cẩn thận giải thích: "Bây giờ đã là cuối năm rồi, theo lệ thường, khoảng tầm một tuần nữa là đại hội tỉ võ mỗi mười năm sẽ diễn ra..."
"Đại hội lần này sẽ tập hợp anh kiệt khắp nơi về đây, chủ yếu là để tuyển mộ nhân tài, cũng như là sự giao lưu giữa các thế lực với nhau.
Cho nên, ngươi có thể nhân cơ hội này đi xem thử một chút"
Lý Thuần Quân nhíu mày, có chút nghi ngờ hỏi: "Có tiên môn tham gia hay không? Đối tượng tham gia như thế nào?"
"Dĩ nhiên sẽ có mặt của tiên môn...!Tuy nhiên, hầu hết nhân kiệt tham gia đều là những người trẻ tuổi, và điều kiện bắt buộc phải là Hoá Anh Cảnh trở xuống, bằng không sẽ không được phép tham gia" Lăng Tuyệt kiên nhẫn giải thích.
"À, ra là vậy" Lý Thuần Quân nhẹ gật đầu.
Như vậy còn coi như là công bằng...!Chứ để mấy lão đầu ra trận đấm trẻ con thì lại không hay lắm nha...
Chờ đã...!
Ta cũng có thể tham gia?
Lý Thuần Quân một mặt xoắn xuýt.
Không!
Tuyệt đối không được vướng vào mấy chuyện thị phi!
Phi! Đừng mong cám dỗ ta nhập hố!
"Ta chỉ đứng xem thôi được không? Thật ra, năng lực chiến đấu của ta hơi nát..." Lý Thuần Quân một mặt xấu hổ gãi gãi đầu.
Lăng Tuyệt vỗ vai Lý Thuần Quân một cái, hào sảng cười nói: "Dĩ nhiên là được! Kỳ thật, ta biết rõ ngươi chỉ mới Kim Đan hậu kỳ mà thôi! Nhưng cũng không quan trọng, ở độ tuổi của ngươi, có được tu vi như vậy đã là rất tốt rồi"
Lý Thuần Quân: "..."
Thiên tài Ích Địa Cảnh như ngươi không có tư cách nói câu này.
Mời ngươi im mồm!
Có tin ta nhờ Tiểu Khuynh Tiên tương lai lại tới giáo huấn ngươi một trận hay không?
Tuy ta không mạnh, nhưng tiểu công chúa nhà ta lại vô địch ngươi hiểu không?
Lý Thuần Quân trong lòng gầm thét nhưng ngoài mặt lại không nói gì.
Tiếp sau đó, hắn tiếp tục cùng Lăng Tuyệt đi qua thêm mấy khu cung cấm xa hoa.
Phải mất kha khá thời gian thì cả hai mới tới được Diễn Võ Trường.
Diễn Võ Trường bao la bát ngát, rộng hơn ngàn trượng.
Ngoài ra, xung quanh các võ đài còn được thiết kế đủ loại trận pháp bảo vệ dày đặc, kiên cố bất phá, khí thế như hồng, nhiệt khí hừng hực.
Đây quả thật đúng là một nơi lí tưởng dành cho các thiên tài ưa thích va chạm.
Khí tức ở đây thật khiến cho người ta máu huyết sôi sục!
Nhưng...!Tất nhiên là Lý Thuần Quân sẽ không bị ảnh hưởng.
Hắn không phải loại người ưa thích choảng nhau, hắn rất ngại phiền phức.
Lý Thuần Quân ánh mắt lấp loé, nhanh chóng lướt qua đủ loại trận văn cùng phù triện nằm rải rác khắp nơi trên võ đài lẫn khán đài rồi nhẹ gật đầu, xem như đã tán thành.
Nhiêu đây coi như đã đủ an toàn trước sức phá hoại của tuổi trẻ.
Ngoài ra cũng đừng nhìn hắn tầm thường như vậy mà khinh rẻ.
Cho dù hắn khá nhát chết nhưng tính ra cũng là một Đạo Tôn, cũng sở hữu một lượng tri thức khổng lồ mà ngay cả các Tiên Nhân cũng khó lòng sánh kịp!
Vì vậy, lẽ dĩ nhiên, chút trận pháp này hắn chỉ cần để ý một chút liền có thể nhìn thấu tường tận.
"Đúng a, giờ mới để ý, cô tiểu muội kia của ngươi đâu?" Lăng Tuyệt hỏi, tựa hồ vừa phát giác ra một sự tình rất kinh người.
Lý Thuần Quân nghe vậy, sắc mặt biến có chút khó coi, ánh mắt khi nhìn Lăng Tuyệt cứ như đang nói Ngươi hỏi làm gì? vậy.
Rất rõ ràng, hắn đang không muốn trả lời.
"Ta ngược lại cho rằng tiểu muội của ngươi có thể tham gia...!Bởi vì bằng vào trực giác, ta có thể đoán ra nàng không hề tầm thường chút nào!" Lăng Tuyệt nói.
Lý Thuần Quân khoát tay, dứt khoát từ chối: "Không được!"
Một khi thiên phú của Mộ Khuynh Tiên lộ ra, thật khó nói rõ đó là phúc hay là hoạ.
Mặc dù hắn luôn tìm cách tránh né cô nàng đó...!Nhưng, như vậy cũng không có nghĩa là hắn sẽ chấp nhận đẩy nàng lâm vào hiểm cảnh chỉ vì muốn tránh mặt nàng.
Nàng tương lai đã định là sẽ vô địch! Cơ mà...!Trước tiên phải cho nàng thời gian để trưởng thành đã...!
Đến khi nàng vô địch, mọi chuyện liền dễ nói.
"Tốt a...!Vậy liền để mười năm sau đi" Lăng Tuyệt một bộ không muốn ép buộc nói.
Lý Thuần Quân: "Nói chính sự đi, ngươi dẫn ta đến đây làm gì? Đừng nói là ngươi chỉ muốn cho ta xem võ đài thôi đấy nhé?"
"Còn cả mấy đại hán cao to đang uýnh nhau trên đấy nữa" Lăng Tuyệt tiếp lời.
Lý Thuần Quân: "..."
"Khụ khụ, ta đang đùa! Đang đùa!" Lăng Tuyệt thấy sắc mặt của Lý Thuần Quân dần biến âm trầm liền vội vàng giải thích: "Ta muốn dẫn ngươi đến gặp một người"
"Người?"
"Mau theo ta đi"
Nói xong, Lăng Tuyệt lại dẫn đường Lý Thuần Quân tìm đến một khu quân y nằm ngay sau Diễn Võ Trường.
Tại nơi đó, vô số các đại hán mình đầy thương tích đang được các quân y tận tình cứu chữa, chăm sóc ân cần từ thân thể đến giấc ngủ.
Tràng cảnh này thoạt trông vừa yên tĩnh, lại vừa ấm áp.
Cho nên a...!Người ta thường nói trên đời này có ba loại người vĩ đại nhất, chính là: Đấng sinh thành, thầy