Triệu Tử Long trầm mặc nhìn Lý Thuần Quân, nửa ngày trôi qua vẫn không chịu nói câu nào, sắc mặt của hắn dường như cũng không được tốt cho lắm.
Mãi một lúc sau, Triệu Tử Long mới mở miệng nói: "Tiền bối, ta không có tiền, xin ngươi đừng đánh chủ ý lên người ta"
Lý Thuần Quân: "..."
Lăng Tuyệt không nhịn được phốc~ một tiếng, nhưng ngay sau đó thì hắn lại che miệng cố nén cười, thân thể run rẩy, bộ dáng trông có vẻ tương đối vất vả.
"Ngươi không tin ta sao?" Lý Thuần Quân hỏi.
Triệu Tử Long lắc đầu, thẳng thắn biểu thị mình không tin.
Lý Thuần Quân lại trầm mặc thêm một lát rồi đứng dậy rời đi, chỉ để lại một câu duy nhất: "Khi nào đổi ý thì đến gặp ta"
Lăng Tuyệt thấy Lý Thuần Quân từ bỏ dễ dàng như vậy liền không khỏi sửng sốt.
Rõ ràng vừa mới nãy tên họ Lý này còn kinh hỉ ra mặt, vậy thì làm sao bây giờ hắn lại không thèm thuyết phục thêm câu nào liền phủi đít bỏ đi rồi?
Khó hiểu.
Triệu Tử Long ngẩng đầu nhìn Lăng Tuyệt, ánh mắt lộ vẻ tò mò.
Dĩ nhiên, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lăng Tuyệt nên cũng không biết rõ thân phận chân thực của Lăng Tuyệt.
"Ngươi cứ ở lại đây nghỉ ngơi đi, cố gắng dưỡng sức để tuần tới có thể thể hiện hết toàn bộ năng lực" Lăng Tuyệt cười nói.
Triệu Tử Long một mặt ngờ vực nhưng cũng không hỏi gì, chỉ nhẹ gật đầu.
...
...
"Uy, đạo huynh, ngươi từ bỏ dễ dàng như vậy sao?" Lăng Tuyệt vội đuổi theo Lý Thuần Quân, một mặt quái dị hỏi.
Nhưng vượt qua mọi tưởng tượng của Lăng Tuyệt, Lý Thuần Quân chỉ lắc đầu, cười nói: "Tên đó không phải loại người dễ dàng bị thuyết phục bởi lời nói, ta không muốn tiếp tục phí công"
"Vậy ngươi định dùng hành động? Cụ thể thì ngươi định làm gì?" Lăng Tuyệt ngạc nhiên.
Lý Thuần Quân cười ha ha, vừa dứt khoát lại ngắn gọn hồi đáp: "Đánh chết hắn"
Lăng Tuyệt: "???"
Lăng Tuyệt đột nhiên phát hiện ra mình không cách nào theo kịp lối tư duy nhảy vọt của tên họ Lý này.
Đang yên đang lành lại muốn đánh chết con người ta?
Thiên lí đâu?
Chẳng phải ngươi muốn chiêu mộ tên đó sao?
Đây là cách ngươi tạo ấn tượng tốt?
Lăng Tuyệt càng nghĩ càng không thể nào hiểu nổi.
"Nghĩ nhiều làm chi, đợi tỉ võ diễn ra rồi ngươi sẽ biết thôi~" Lý Thuần Quân cười ha hả đi trước, để lại trong mắt Lăng Tuyệt đang ở phía sau một bóng lưng gian hùng cùng một điệu cười gian xảo.
Chỉ nội việc lắng nghe tiếng cười kia thôi là Lăng Tuyệt đã biết gia hoả này không phải loại người tốt lành gì.
Chắc chắn hắn ta đang ôm theo một bụng suy tính xấu xa!
Lăng Tuyệt nghĩ đến đây liền âm thầm sinh lòng cảnh giác với Lý Thuần Quân, đề phòng bản thân vô tình bị gia hoả kia tính kế.
Xong việc, Lý Thuần Quân trở về biệt viện, tâm tình vẫn đang rất vui vẻ.
"Triệu Tử Long nhóc con kia là một mầm mống tốt, hai sử thi một truyền thuyết...!Phần này thiên tư này đã có thể tính là vượt qua cả Thất Hoàng Tử"
Lý Thuần Quân ung dung ngồi xuống bên thạch bàn, tự mình hâm nóng rồi lại tự mình châm trà, một mặt tràn đầy ý cười ngắm nhìn cây đào đang trổ hoa trước mùa ngay trong sân vườn.
Kinh đô nằm giữa long mạch nên linh khí rất đỗi sung túc.
Hệ quả là cây cối ở đây phát triển rất ghê gớm, và khí hậu hầu như quanh năm đều là mùa xuân, rất thần dị.
Tự thưởng cho mình được một lúc, hắn đột nhiên cảm thấy bên cạnh mình đang thiếu vắng cái gì đó.
Là Mộ Khuynh Tiên.
Đã hơn nửa ngày trôi qua, Mộ Khuynh Tiên vẫn không tỉnh dậy, chẳng lẽ nàng hãy còn đang nướng?
Nướng lâu như vậy...!Hội cháy khét đấy nha.
Nghĩ vậy thôi chứ thật ra Lý Thuần Quân cũng đang rất lo lắng.
Hắn chỉ chần chừ thêm được một lúc thì đã không nhịn được tiến tới mở cửa, bước vào trong xem xét tình trạng của Mộ Khuynh Tiên.
Tiến vào bên trong phòng, ánh mắt của hắn lập tức đảo về phía chiếc giường màu vàng ròng.
Tại nơi đó, một đại mỹ nữ đang thiu thiu nằm ngủ đưa lưng về phía hắn, thủy chung vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy.
Bất quá...
Tấm lưng của nàng trắng nõn mà tinh xảo, mềm mại lại nhu mỳ đến mê người.
Mặc dù cơ thể của nàng đã bị chăn vàng che đi một nửa, thế nhưng hình ảnh kia vẫn rất có tính dụ hoặc tâm thần.
Khoan! Chờ chút!
Dừng khoảng chừng hai giây!
Đại mỹ nữ?
"Mẹ, gặp quỷ a!"
Lý Thuần Quân một mặt cả kinh chạy tới, nhanh chóng duỗi tay lật ngửa thân thể nhằm xác định danh tính của nàng...!
Mặc dù dung mạo đã có chút thay đổi, nhưng đó đúng thật là Mộ Khuynh Tiên mà hắn biết.
"Vọng thiên!"
Lý Thuần Quân vô lực tựa lưng vào chiếc bàn tròn được làm bằng gỗ quý nằm ngay sau lưng hắn, biểu lộ tràn đầy vẻ khiếp sợ lẫn không thể nào tin được.
Chỉ trong nửa ngày, một tiểu la lỵ đã biến thành một đại mỹ nữ!
Aaaaa!
Hắn không thể nào chấp nhận được!
Cái chuyện quỷ quái gì đây?
Kể cả có là Đạo Tôn như hắn cũng nhận phải trùng kích to lớn.
Dường như đã bị Lý Thuần Quân làm kinh động đến, Mộ Khuynh Tiên mơ màng tỉnh dậy, dụi dụi mắt hỏi hắn: "Ca ca, ngươi lại làm sao thế?"
Nàng cất tiếng hỏi, nhưng hắn lại không trả lời.
Chỉ thấy hắn đang một mặt ngốc trệ nhìn nàng, sau đó lại xấu hổ quay mặt đi, liên tục ho khan, hệt như có bệnh vậy.
Nàng nghi hoặc, cúi đầu nhìn xuống liền thấy được phần thân trên của mình lúc này đang không còn bất kì mảnh vải nào che chắn: Bộ ngực hùng vĩ hiển lộ, cặp xương quai xanh tinh xảo hiện rõ, da thịt trắng mịn hồng hào, căn bản không xuất hiện chút khuyết điểm nào, thập phần hoàn mỹ.
"Ủa?" Mộ Khuynh Tiên duỗi tay nâng nâng bộ ngực lớn của mình, không nhịn được nghi hoặc một tiếng: "Tại sao lại như vậy chứ?"
Nàng tốc chăn lên nhìn thử một chút liền thấy được vô số mảnh vải đang nằm tứ tán bên trong chăn.
Dường như tất cả chúng đều không chịu nổi trước cường độ lớn lên của nàng, và kết quả là...!đều bị xé rách từ lúc nào không biết.
"Ồ, hiểu rồi, thì ra là do ta đã lớn lên" Mộ Khuynh Tiên như đã hiểu ra, nhoẻn miệng cười một tiếng khuynh quốc khuynh thành.
"Tiểu tổ tông của ta, ngươi mau che người lại đi chứ!?" Lý Thuần Quân đằng kia thì phải quay lưng che mặt lại, một bộ cực kì khổ sở lên tiếng nhắc nhở.
Đúng thế.
Để kìm chế, hắn phải rất khổ sở...
"Nha?" Mộ Khuynh Tiên quay mặt qua, cười hì hì đầy yểu điệu: "Ca ca, đây cũng đâu phải lần đầu ngươi nhìn thấy ta khoả thân đâu nha? Ngươi còn sợ cái gì đây?"
Nàng nói như vậy cũng không phải sai.
Bởi vì khi còn là một tiểu loli, Lý Thuần Quân đã phải giúp nàng tắm rửa qua không ít lần.
Thành ra, nàng từ lâu đã không còn chút bí mật nào trước hắn nữa...
Nhưng mà...
"Ngươi lúc còn nhỏ thì khác! Thân thể của nữ tử không thể tùy tiện nhìn! Tóm lại, ngươi mau đi kiếm thứ gì đó mặc vào!" Lý Thuần Quân nói dứt câu rồi trực tiếp ra ngoài đóng sập cửa.
Còn Mộ Khuynh Tiên vẫn yên lặng ngồi trên giường, gò má trướng to đầy khả ái, bĩu môi thấp giọng nói: "Không ngờ trên đời này lại có nam nhân không thèm muốn ta..."
Nàng là ai...!Chính bản thân nàng biết rõ nhất.
Nàng đẹp thế nào...!Tuy nàng không biết rõ, nhưng thông qua lời bàn tán của thế nhân, nàng cũng nhận ra được mình là đẹp nhất thiên hạ.
Vậy thì làm sao nam nhân này lại không thèm nhìn nàng thêm một chút? Ngược lại còn có ý muốn trốn chạy?
Là do hắn định lực quá vững...!Lại hoặc là nàng nhận thức sai rồi?
Khoan đã...!
Dường như đã nhận ra những