Nguyễn Thu Dữ đi vào đại sảnh, cùng Hàng Nhất Tư ngồi ở hàng ghế sau.
Người xem đông đúc không còn chỗ ngồi, Hứa Địch biểu diễn ở tiết mục đầu tiên, có thể thấy được Vũ Đoàn đối với vị này cực kỳ coi trọng.
Ánh mắt lướt qua mấy hàng ghế ngồi, Hàng Nhất Tư thấy ngồi ở hàng ghế thứ nhất là Khuất Ngưỡng Sơn, bên cạnh là bạn tốt của y Tống Giáng.
Năm đó khi còn học đại học mọi người đều biết Khuất Ngưỡng Sơn, Hứa Địch cùng Nguyễn Thu Dữ giữa ba người chính là tồn tại một thứ tình yêu khó nói.
Với một người hiểu rõ nội tình như Hàng Nhất Tư mà nói, bình thường hắn đều tránh nói đến chuyện cũ năm xưa, đặc biệt năm đó thi đấu múa ba lê, Nguyễn Thu Dữ gặp quá nhiều mất mát.
Hắn chán ghét lòng dạ thâm trầm của Hứa Địch.
Hắn căm giận thủ đoạn xảo quyệt của Hứa Địch, nhờ đó mà làm mất đi thanh danh của Nguyễn Thu Dữ.
Hàng Nhất Tư chán ghét Khuất Ngưỡng Sơn, nhưng giờ phút này càng lo lắng Nguyễn Thu Dữ phát hiện y đến xem Hứa Địch biểu diễn mà khó chịu.
Hắn hoảng loạn liếc mắt một cái bên người, vừa định mở miệng khuyên Nguyễn Thu Dữ rời đi, liền thấy hắn không chớp mắt mà nhìn chằm chằm nam nhân phía trước.
Gương mặt bình tĩnh tựa hồ sớm biết Khuất Ngưỡng Sơn ở đây.
Nguyên nhân chính là biết Khuất Ngưỡng Sơn sẽ xem Hứa Địch biểu diễn, cho nên Nguyễn Thu Dữ mới đến.
Hàng Nhất Tư đột nhiên nghĩ thông suốt, lời khuyên mắc kẹt trong cổ họng không cách nào mở miệng.
Biết rõ Nguyễn Thu Dữ sẽ khổ sở, Khuất Ngưỡng Sơn vẫn là phó ước.
Không hề sợ hãi mà bình tĩnh, thản nhiên không để bụng.
Hắn khó chịu mà siết chặt nắm tay, nội tâm thay Nguyễn Thu Dữ khổ sở, cảm giác chán ghét Khuất Ngưỡng Sơn lại gia tăng thêm một phần.
Hàng Nhất Tư vô pháp thoải mái mà nói đến chuyện xưa, chỉ vì khi phủi đi lớp bụi dày đặc của thời gian sẽ hiện ra những năm tháng không được yêu mến của một người đáng thương.
Một buổi sáng đẹp trời khi còn học đại học, hắn như thường lệ đến sân thể dục quét tước hoa anh đào, bước chân đột nhiên dừng lại trước cửa sổ phòng nghệ thuật, hắn nghe thấy từ bên trong truyền ra âm thanh khắc nghiệt.
Lòng hiếu kỳ quấy phá, Hàng Nhất Tư nhẹ nhàng đẩy ra cửa sổ, ở bức màn khe hở có thể thấy được đứng ở trên sân khấu có hai người.
Nguyễn Thu Dữ cùng Hứa Địch.
Hứa Địch ngày thường tính tình rộng rãi ngoan ngoãn, đôi tay hắn ôm ấp trước ngực, sắc mặt tối tăm ám trầm.
Hắn ánh mắt bất