Không ai tin tưởng Nguyễn Thu Dữ.
Trần thuật sự thật nhất có thể thương tổn Nguyễn Thu Dữ. Đúng vậy, Khuất Ngưỡng Sơn không tin hắn.
Hàng Nhất Tư quan sát đến biểu tình của Nguyễn Thu Dữ, thấy hắn cực lực ẩn nhẫn làm chính mình phẫn nộ, ôn nhuận hai mắt phát ra tức giận.
Hứa Địch lại không phải thiên nga trắng ôn nhu, mà là rắn độc giảo hoạt, âm lãnh xà mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm địch nhân, làm Nguyễn Thu Dữ khó có thể hô hấp.
Nguyễn Thu Dữ mấp máy môi, hừng hực lửa giận trong lòng, siết chặt nắm tay run rẩy, nhưng vì được sự giáo dục tốt đẹp không cho phép hắn làm ra hành vi quá mức, cuối cùng là chỉ hung hăng mà nói một câu: “Hứa Địch, ngươi thật làm ta cảm thấy ghê tởm.”
Hứa Địch không thèm để ý mà châm biếm một tiếng, như rắn độc lộ ra răng nọc, duỗi tay chế trụ Nguyễn Thu Dữ cằm: “Kia lại như thế nào?” Lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve hắn da thịt, thanh âm hùng hổ doạ người, “Tốt nghiệp Ngưỡng Sơn liền phải cùng ngươi kết hôn, không bằng tưởng tượng một chút sinh hoạt của ngươi sau khi kết hôn là như thế nào?”
“Ngươi một mình ở trong phòng trống, đêm khuya cô độc chờ đợi người trượng phu không yêu ngươi về nhà.” Hứa Địch ác liệt mà nhấn mạnh ba chữ ”không yêu ngươi”, trên tay sức lực càng thêm nặng.
Nguyễn Thu Dữ da thịt mỏng bị niết đến sinh đau, bất chấp đối phương lời nói khắc nghiệt, hắn khó thở mà vươn đôi tay nắm lấy tay đang ra sức niết hắn, sử dụng lực ném ra.
Nếu Nguyễn Thu Dữ biết trước đến sự tình sắp phát sinh, hắn quyết không ném tay Hứa Địch ra, cho dù xương cốt có đau đến mấy cũng không buông ra.
Nguyễn Thu Dữ dùng hết sức lực không thể tránh thoát, Hứa Địch lại đột nhiên buông tay, đẩy bả vai hắn một phen, rồi sau đó biến mất ở trước mắt, yên tĩnh sau một lúc lâu, ngay sau đó nghe thấy một tiếng nặng nề “Phanh”.
Hết thảy phát sinh đến đột nhiên không kịp phòng ngừa. Lấy giây vượt qua thời gian mở ra chậm tốc, một giây... hai giây... ba giây... bốn giây...
Nguyễn Thu Dữ lảo đảo lùi lại về phía sau vài bước, khi hắn đã đứng vững, Hứa Địch đã từ sân khấu cao 1m5 té xuống trên mặt đất.
Phảng phất tựa như thiên nga trắng bị thợ săn đuổi cùng giết tận, mà bị thương trong tay Nguyễn Thu Dữ.
Hắn cứng đờ mà đi đến sân khấu bên cạnh, đập vào mắt là Hứa Địch nằm trên mặt đất, trong miệng phát ra âm thanh thống khổ.
Nguyễn Thu Dữ khuôn mặt tái nhợt, đầu óc trống rỗng, lạnh lẽo truyền tới khắp người.
Nhân tính chi ác không thể xem nhẹ, hắn từ trước đến nay rõ ràng.
Nhưng chưa bao giờ đoán trước loại sự tình này sẽ