Sau khi ăn cơm xong, Hà Thời Minh lại dạy Điền Phức Vi dương cầm đến chiều.
Cho đến khi trời sắp tối, mời rời khỏi khu Giai Nghi.
Trên đường.
Hà Thời Minh giơ cái móng tay heo từng nắm tay nhỏ Điền Phức Vi lên ngửi một cái.
Chậc chậc.
Thật là thơm.
Bây giờ anh đã hiểu rõ cái gì gọi là đưa hoa hồng tặng người, trên tay còn dư hương.
Mùi thơm này, nhất định là bởi vì lòng nhiệt của mình, là mùi hương trời ban cho!
Xem ra sau này phải thường xuyên giúp đỡ người khác rồi!
Sau đó, Hà Thời Minh gọi điện thoại Vương Kiến Ba, hỏi cậu ta chuyện tuyển dụng thế nào.
“Đừng nói nữa! Còn chưa đi được, hôm nay là ngày 7 tháng 7, trường học không cho đi vào tuyển dụng.
” Vương Kiến Ba trả lời.
Hà Thời Minh cười khẽ một tiếng nói: “Không có việc gì, ngày mai rồi tuyển cũng không muộn! Ra ngoài ăn đồ nướng tiếp đi?”
Hôm nay ở nhà Điền Phức Vi một ngày, bây giờ tâm trạng anh vô cùng tốt, chỉ muốn tìm người khoe khoang, nếu không trong lòng không dễ chịu!
Có câu nói nói sao nhỉ?
Giàu mà không về quê, như áo gấm đi đêm!
Khi nào về quê Hà Thời Minh chưa từng nghĩ tới, dù sao bây giờ không giống ngày xưa, giàu có về quê trên cơ bản không có mấy ngươi rơi vào kết cục tốt, thậm chí bởi vì hút ít hơn điếu thuốc liền bị tên đầu trộm đuôi cướp đâm chết tại chỗ cũng không ít.
Thành ngữ hung hãn tàn bạo này, bạn nếm thử cẩn thận chưa?
Nhưng mà, tìm Vương Kiến Ba đắc chí một phen vẫn là vô cùng cần thiết!
“Hả? Có lòng tốt vậy sao?”
“Nói nhảm! Tôi lúc nào không có lòng! Có tới không?”
“Tới! Tới đón tôi đi!”
“Tôi lái Bugatti mà, sao mà đón cậu? Tự tới đi!”
“Mẹ! Tôi muốn giảm béo!”
Từ bên trong giọng nói có thể nghe ra tràn ngập oán niệm trong lòng Vương Kiến Ba.
Nói cho cùng con hàng thế nhưng vẫn muốn ngồi Bugatti hóng giá, nhưng mà bất luận như thế nào cũng không chui lọt, chỉ có thể hết lần này tới lần khác từ bỏ.
Rất nhanh, hai người đi vào một quán đồ nướng gần đại học Lâm An gặp mặt.
Vừa ngồi xuống, Vương Kiến Ba liền cười ha ha nói: “Lão Hà, bình thường đều là tôi lôi kéo cậu mời tôi ăn cơm, sao hôm nay lại chủ động như thế rồi?”
Hà Thời Minh cười ha ha nói: “Anh đây tâm tình tốt! Cậu đoán xem hôm nay tôi đã ở đâu?”
Lông mày Vương Kiến Ba nhướn lên, mặt mũi tràn đầy bất ngờ nói: “Ở phòng cấp cứu?”
“Cậu cút mẹ đi!”
Hà Thời Minh đá Vương Kiến Ba một cước nói: “Hôm nay lão tử ở nhà giáo hoa số một đại học Lâm An chúng ta Điền Phức Vi cả ngày!”
“Cái gì?”
Vương Kiến Ba trừng lớn mắt nói: “Nhà Điền Phức Vi? Cậu? Cậu chưa tỉnh ngủ hay là đầu óc bị chó ăn rồi?”
Hà Thời Minh cười ha ha, nháy mắt nói: “Tôi biết chuyện này quả thực khiến cậu khó mà tin được, nhưng mà đây đúng là sự thật, anh đây hôm nay đúng là tới nhà Điền Phức Vi, trải qua một ngày cùng Điền Phức Vi.
”
“Chứng cứ đâu?” Vương Kiến Ba cười lạnh một tiếng nói.
Hà Thời Minh lấy điện thoại ra, tìm tới một ảnh chụp trong đó, đưa cho Vương Kiến Ba nói: “Trợn mắt chó của cậu lên! Tự mình nhìn đi!”
Vương Kiến Ba nhận lấy điện thoại nhìn thoáng qua.
Một khắc sau, cậu ta trực tiếp trừng to mắt.
Nhìn thấy trong ảnh chụp trên điện thoại, trước một chiếc đàn dương cầm màu đen, Hà Thời Minh và Điền Phức Vi ngồi song song ở đó.
Mấu chốt nhất là, quần áo Hà Thời Minh đúng là bộ đồ cậu ta mặc hôm nay, còn Điền Phức Vi trong ảnh chụp lại mặc bộ váy liền màu trắng xinh đẹp, trên đầu cài nơ bướm, nhìn càng thêm xinh đẹp kinh diễm hơn cách ăn mặc bình thường ở trường.
Đằng sau hai người có thể nhìn ra được là một căn biệt thự đẹp đẽ.
Ảnh chụp dùng điện thoại Hà Thời Minh chụp, Điền Phức Vi còn vô cùng phối hợp làm động tác tay hình chữ ‘V’.
Toàn bộ ảnh chụp, không có chút dấu vết photoshop nào!
Lúc này, leng keng!
Tin nhắn tới.
Là Điền Phức Vi gửi giọng nói.
Sau khi Vương Kiến Ba ấn mở, bên trong phát ra giọng nói ngọt ngào của Điền Phức Vi.
“Đến nhà chưa?”
Vương Kiến Ba mở lớn hai mắt, nói với Hà Thời Minh: “Cái này! cái này mẹ nó, cậu và Điền Phức Vi? Hôm nay cậu thật sự ở cùng một chỗ với Điền Phức Vi? Hai người cùng đánh đàn dương cầm?”
Hà Thời Minh nhận lấy di động, cười ha ha nói: