“Đường Ân, nếu nuôi chó thì một căn nhà không đủ đâu!” Bùi Nhược đứng bên cạnh có chút khó xử nói, giả vờ lộ ra bộ dạng nũng nịu: “Anh yêu, một căn biệt thự làm sao đủ nuôi chó chứ, hay là mua thêm căn nữa đi!” “Vậy mua luôn cả căn bên cạnh đi!” Đường Ân mỉm cười: “Nếu thật sự không đủ thì mấy tòa cao tầng kia cũng mua luôn đi, tôi nghĩ cũng đủ chứ nhỉ?” “Không cần tòa nhà cao tầng đâu, mua cả căn sau cùng kia là được rồi!” Bùi Nhược kéo cánh tay Đường Ân.
Đường Ấn cười gật đầu, nhìn Thiện Tuyết: “Cà thẻ đi, bốn căn biệt thự.” Thiện Tuyết cũng bối rối, không dám tin nhận lấy tấm thẻ trong tay, vẻ mặt kinh ngạc.
Không chỉ Thiện Tuyết, Nhân viên sale bên cạnh cũng cực kỳ kinh ngạc. Rốt cuộc thì đây là ai vậy? Mua hẳn hai căn biệt thự chỉ để nuôi chó thôi sao? Đây quả thật khiến người ta không thể tin nổi! Sắc mặt Kim Địch trắng bệch, giả vờ bình tĩnh nói: “Đi cà thẻ đi, thật sự cho rằng mình ghê gớm lắm sao? Còn mua hẳn hai căn để nuôi chó, nếu không cà được thẻ thì cũng đành chịu mất mặt thôi Đường Ân cười không nói thêm gì nữa Thiện Tuyết tỉnh táo lại, vội vàng lấy máy ra, sau đó bắt đầu cà thẻ.
Loại chuyển khoản tiền bạc quy mô lớn như thế này, thủ hương 157 Nghẻo thật tục cũng khá rắc rối, có điều trong nháy mắt khi chuyển khoản, toàn bộ văn phòng nhà đất đều trở nên yên tĩnh.
“Được rồi sao?” Thiện Tuyết không dám tin, trong lòng kích động: “Thật sự được rồi sao?” “Lấy hợp đồng ra đây, chúng tôi ký tên, sau đó đưa chìa khóa ra đây là được rồi!” Đường Ân mỉm cười.
“Được! Được!” Thiện Tuyết hưng phấn gật đầu, vội vàng chạy về phòng làm thủ tục.
Vừa mới nhận chức đã bán được bốn căn biệt thự, chuyện này quả thật khiến người ta không dám tin tưởng. Nếu nói chuyện này ra ngoài, làm gì có ai tin được cơ chứ? Nhân viên sale từng lạnh lùng nhìn Đường Ân kia, lúc này oán hận đến nghiến răng, suýt nữa hôn mê luôn.
Nếu biết trước như vậy, nào có chuyện Thiện Tuyết ở đây? Cô ta chắc chắn sẽ cướp lấy thành tích này, nhưng mà biệt thự đã bán xong rồi, hơn nữa còn là do một người mới bán đi, cho dù cô ta hối hận đến phát điên, có thể làm được gì cơ chứ? “Cảm ơn nha anh yêu…’ Bùi Nhược ngọt ngào tựa vào người Đường Ân.
Kim Địch cắn chặt răng, xoay người đi ra ngoài.
Lô Tiên Lâm nhìn cảnh tượng này, vội vàng cúi đầu đuổi theo, vừa nãy còn chê cười người ta, trong nháy mắt đã bị người ta vả mặt rồi! hương 157 Nghềo thật Bốn căn nhà đấy! Đây tuyệt đối không phải con số nhỏ! Tuy Lô Tiên Lâm cũng có thể mua được, nhưng ông ta lại không thể mua tùy ý như vậy được.
Đường Ân và Bùi Nhược ra khỏi văn phòng nhà đất, lên xe, nhìn thấy Lô Tiên Lâm và Kim Địch đứng phía xa. Hai người giống như đang tranh cãi chuyện gì đó, chẳng qua vì khoảng cách quá xa nên hoàn toàn không nghe thấy được nội dung hai người trò chuyện.
Đường Ân lái xe đến gần, cười nhìn Kim Địch: “Cô Kim, cô và bạn gái tôi là bạn học, có thời gian đến nhà tôi là khách không? Cũng có thể đưa cả bác trai đi cùng…
Lô Tiên Lâm tức giận, sắc mặt trắng bệch: “Anh…” Đường Ân cười lạnh một tiếng: “Đừng nóng giận, nếu tức giận về đến nhà phải ăn không biết bao nhiêu cẩu kỷ mới có thể bù đắp lại được, vậy thì không đáng đâu!” Lô Tiên Lâm oán hận trừng mắt lườm Đường Ân, trong mắt tràn đầy lửa giận.
“Đúng rồi, các ông nói để bạn gái tôi đến chỗ các ông thì sẽ trả tiền lương gấp đôi đúng không? Bây giờ cô ấy đang làm việc ở văn phòng luật Tây Hà, tiền lương một năm là hai mươi triệu, hôm khác tôi dẫn cô ấy đến chỗ các ông nhận chức nhé..” Đường Ân hé miệng cười một tiếng.
Lô Tiên Lâm đứng ngẩn người, tay cũng run rẩy.
Nghẻo thật Tiền lương một năm hai mươi triệu sao? Sao có thể như vậy được? “Còn trở về từ Oshu nữa chứ, nghèo chết đi được, ngay cả hạt bụi trên móng chân người trong nước cũng chẳng bằng!” Đường Ân khinh thường bĩu môi, lái xe đi về phía xa.
Bùi Nhược cười khanh khách, tinh thần sảng khoái, vẻ mặt hồng hào. Từ nhỏ đến lớn chị ta đều là bạn học với Kim Địch, giữa hai người tranh giành rất nhiều lần, đáng tiếc Kim Địch vẫn không phải là đối thủ của chị ta. Bây giờ lại đè ép được