“Bỏ đi, tôi chỉ có chút bản lĩnh thôi, không nên múa rìu qua mắt thợ thì hơn!” Đường Ân cười.
Trên bàn dần dần có mùi thuốc súng.
“Nếu đã hiểu âm nhạc, còn có cơ hội tốt như thế, sao có thể bỏ qua được chứ?” Vương Ngạn Siêu lôi kéo, trên mặt mang theo nụ cười lạnh: “Người không thể chỉ nói mà không luyện được? Nếu cậu đã cảm thấy tôi đàn có khuyết điểm thì có thể lên đàn một khúc…” Xung quanh lập tức trở nên im lặng, không ít người đều nghe thấy lời của anh.
Có người nói Vương Ngạn Siêu đàn có khuyết điểm? Khúc nhạc hay như thế lại có khuyết điểm? Người đó là ai vậy? Có biết nghe nhạc không? Hiểu nghệ thuật không thế? Tiếng ầm ï dần vang lên, không ít người đều nhìn Đường Ân bằng ánh mắt chán ghét.
Trong hai trường đại học, Vương Ngạn Siêu gần như tương đương với thần tượng ngôi sao, qua mấy năm nay không ngừng diễn tấu đã có được rất nhiều fan. Nhiều người người có mặt ở đây đều từng nghe anh ta đàn, coi anh †a như một phần trong sinh mệnh. Đột nhiên có người nói thần tượng của mình có khuyết điểm, sao những người này có thể bỏ qua cho anh được? “Các bạn học, tôi cũng không ngờ sẽ có người cảm thấy khúc piano tôi đàn có chút khuyết điểm. Nhưng nếu bạn học Đường Ân đã nói thế, chắc hẳn trình độ âm nhạc của cậu ấy rất cao, không bằng chúng ta để cậu ấy diễn tấu một khúc nhé?” Vương Ngạn Siêu nhìn các bạn học trong hội trường, tuy ngoài mặt đang cười tươi nhưng trong lòng lại hừ lạnh.
Biết bao nhiêu năm nay, chưa từng có ai dám soi mói anh ta, không ngờ Đường Ân này lại to gan như thế.
“Được!” Xung quanh vang lên tiếng kêu khó nghe, những tiếng kêu này cũng không phải ủng hộ mà là có ý cười nhạo, mọi người đều đang nhìn Đường Ân.
Anh nhíu mày, đã có chút mất kiên nhẫn.
Kỷ Du Du lén nhìn anh một cái, sau đó cúi đầu níu tay áo anh như một đứa nhỏ làm sai chuyện.
Vương Ngạn Siêu nhìn thấy cảnh này, lửa giận nơi đáy lòng lập tức cháy lên, sao cô gái anh ta nhìn trúng lại có thể thân mật với người khác như thế chứ? Cho dù là bạn học cũng không được! “Bạn học Đường Ân, mọi người cổ vũ như thế, hay là cậu biểu diễn một chút đi?” Vương Ngạn Siêu nhếch môi, vươn tay: “Cũng không thể từ chối ý tốt của nhiều bạn học như vậy được, cậu nói xem có phải không nào?” Đường Ân nghiêng đầu nhìn anh ta: “Tôi thật sự không muốn đàn…” “Không muốn đàn? Hay không có năng lực này?” Vương Ngạn Siêu cười lạnh lùng: “Lúc soi mói người khác, cậu có từng nghĩ mình không có năng lực này không? Nếu nói tôi có khuyết điểm, vậy cậu cứ lên đàn là được…” Đường Ân từ từ đứng dậy, nở nụ cười: “Tôi sợ tôi đàn rồi, fan của anh sẽ mất hết!” “Ngông cuồng!” Vương Ngạn Siêu cười lạnh: “Thật sự xem trọng mình ghê nhỉ?” “Anh nói lại lần nữa xem?” Đinh Huyên đập bàn.
Vương Ngạn Siêu cười lạnh, vẫn nhìn Đường Ân chăm chú.
Đường Ân lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng: “Có đôi khi thật sự không muốn khoe khoang!” Kỷ Du Du vẫn luôn tỏ vẻ áy náy kéo ống tay áo của Đường Ân, liên tục lắc đầu với anh.
“Yên tâm, tôi đi thử xem, đã gần một năm không đàn rồi, tìm chút cảm giác Đường Ân vỗ mu bàn tay Kỷ Du Du, cười an ủi cô.
Vương Ngạn Siêu ở bên cạnh thấy hết, lửa giận trong lòng ngày càng cháy lớn.
Ánh mắt anh ta quét qua trên người Kỷ Du Du, thầm nghĩ, một cô gái xinh đẹp có khí chất như thế, sao có thể ở bên một tên thô thiển vậy được? Một cô gái thế này không nên bị vấy bẩn, phải ở bên một nghệ thuật gia có cầm sắt hợp tấu †ao nhã như mình, chứ không phải ngồi trong một góc với kẻ khác, chỉ có thể nhìn người ta nổi bật. Đợi lát nữa xem Đường