“Cậu Đường xem trọng cô là phúc của cô, còn ở đây làm bộ làm tịch cái gì?” Trương Cường túm lấy tóc của Nguyễn Thấm, kéo cô ta đi xa hai mét: “Cô còn dám phản kháng hả?” Đường Ân lạnh lùng nhìn cảnh này, trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái.
Thứ lúc trước mình xem như vật báu lại còn chẳng bằng rác rưởi trong tay người khác, thật đúng là một loại châm chọc khó hiểu.
Nguyễn Thấm ưỡn người, ánh mắt hoảng sợ.
“Đủ rồi!” Đường Ân phất tay, nhìn chằm chằm hai người, đáy lòng hơi phức tạp.
“Cậu Đường, cậu bỏ qua cho tôi rồi sao?” Trương Cường thầm thấy vui vẻ, mừng rỡ nhìn Đường Ân.
Sắc mặt anh cực kỳ nặng nề, không ai biết anh đang nghĩ gì cả.
Trương Cường vội nói: “Nếu cậu Đường không hài lòng, tôi…” “Không cần!” Anh phất tay, nhìn sang Nguyễn Thấm: “Đi xem vết thương đi!” “Đến khách sạn Liên Hợp đợi cậu Đường…” Trương Cường quát to.
Nguyễn Thấm sợ tới mức run rẩy.
Đường Ân cau mày, sắc mặt hơi khó coi, anh chỉ nói như thế thôi, chứ cũng không có suy nghĩ muốn dẫn Nguyễn ‘Thấm ra ngoài. Giữa anh và cô ta đã hoàn toàn kết thúc rồi, khi nãy cũng chỉ Vì trút cơn giận lúc đầu nên mới nói thế, anh ta lại còn xem là thật? “Đi maul” Trương Cường quay đầu quát lên với Nguyễn Thấm.
Ánh mắt Đường Ân lạnh lẽo, Nguyễn Thấm vội vàng đứng lên, khập khiễng đi ra ngoài cổng trường đại học Ngoại ngữ.
“Cậu Đường, tôi là hội viên của khách sạn Liên Hợp, cậu đi thẳng đến phòng Tổng thống của bọn họ là được!” Trương Cường cười gượng, vẻ mặt lấy lòng: “Cậu xem chuyện của nhà họ Mạnh…” “Tôi sẽ nói với người nhà họ Mạnh, chuyện này không cần cậu quan tâm quá nhiều!” Đường Ân hờ hững khua tay.
“Được! Được!” Trương Cường vừa khom lưng vừa cười: “Cảm ơn cậu Đường! Cảm ơn cậu Đường!” Đường Ân sâu xa nhìn anh ta một cái, xoay người lắc lư đi ra cổng.
Trương Cường nhìn anh rời đi, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ giận dữ, nghiến chặt răng hung hăng nhìn chằm chằm bóng lưng của Đường Ân.
“Mày đợi đó! Lần này, tao muốn mày phải chết!” Trương Cường gầm khẽ.
Kết Tiếng lốp xe ma sát với mặt đất vang lên sau lưng Trương Cường.
“Ai đó? Không có mắt hả? Muốn chết phải không?” Anh ta xoay phắt người lại, nhìn thấy một chiếc Land Rover đã dừng sát sau lưng mình.
“Thằng bất hiếu!” Trương Hàn Trung nhảy xuống từ trên xe, chỉ vào Trương Cường mắng chửi: “Mày nói xem mày có thể làm được gì, hả? Trong đầu cứ suy nghĩ cái gì thế? Mày có biết nhà họ Mạnh quan trọng với chúng ta đến mức nào không? Mày lại còn đuổi khách của bọn họ đi?” “Ba, chuyện này không trách con được, ba phải nghe con nói…” Anh ta vội giải thích.
“Nói cái gì? Mày còn muốn giải thích hả?” Trương Hàn Trung giận tím mặt, vươn tay lên muốn tát anh ta một cái.
Trương Cường sợ đến rụt cổ, vội nói: “Ba, ba hãy nghe con nói, chuyện này thật sự không thể trách con được! Là tên Đường Ân kia luôn muốn gây chuyện với con, tối nay-còn muốn đem bạn gái của con đi nữa! Ba, con thật sự thiệt thòi lớn mà, cả Nguyễn Thấm cũng tặng cho cậu ta luôn rồi!” Trương Hàn Trung vung cao tay mình, cơ thể thoáng run rẩy: “Rốt cuộc là mày đắc tội ai rồi hả?” “Ba, nó không phải cái gì cả, chỉ là một tên sinh viên nghèo nói mấy hôm trước nhặt được ví tiền của người khác nên một âm mưu người ta cho nó một triệu thôi! Con nghỉ có lẽ nó nhặt được ví tiền của người nhà họ Mạnh, cho nên nhà họ Mạnh mới có thể mời nó đến đây! Nếu không, một sinh viên nghèo như nó có tư cách gì để nhà họ Mạnh mời tới chứ?” Trương Cường vội vã nói hết, sợ lại ăn đòn.
“Nhặt ví tiền của nhà họ Mạnh?” Trương Hàn Trung thở phào, nếu thật sự chỉ là nhặt ví tiền của nhà họ Mạnh thì chẳng có quan hệ quá lớn với nhà đó, chỉ sợ anh là người của nhà họ Mạnh thôi.