Khách sạn Liên Hợp nằm gần khu đại học, là khách sạn nổi bật nhất.
Rất nhiều trai gái yêu nhau đều sẽ chọn gặp mặt ở đây, không chỉ vì giá cả phải chăng, thái độ phục vụ cũng không tệ.
Đường Ân đi đến, nhìn vị trí của thang máy rồi đi thẳng vào trong.
Ấn tầng cao nhất, thang máy đi thẳng lên trên.
Đinh…
Lúc cửa máy mở ra, bên trong có hai căn phòng.
Đây là phòng Tổng thống của khách sạn Liên Hợp, có thể coi là nơi đắt đỏ nhất.
Đường Ân đứng trước cửa, ngẩn người nhìn cửa phòng một lát, sau đó đẩy nhẹ ra.
Cửa phòng không khoá, cho nên anh vào rất dễ dàng.
Sau khi bước vào phòng, bên trong là ánh đèn mờ.
Anh thấy Nguyễn Thấm đang đứng ở cửa sổ đưa lưng về phía mình, trên người chỉ quấn một cái khăn tắm, để lại bóng lưng cực kỳ quyến rũ! Mái tóc cô ta ướt sũng, rõ ràng là mới tắm xong, lúc này mang theo vẻ tươi mát xinh đẹp tựa như một bồng hoa sen mới nở.
Nghe thấy âm thanh vang lên ở phía sau, cô ta vội quay đầu lại, ngơ ngác nhìn chăm chằm Đường Ân, ánh mắt trở nên rất phức tạp.
Hai người hẹn hò gần một năm, trước giờ đều chưa từng hẹn nhau ở nơi này, không phải vì tình cảm của hai người chưa tới một bước kia, mà là Đường Ân vẫn luôn tôn trọng Nguyễn Thấm.
Đáng tiếc tôn trọng lại đổi lấy lời chia tay.
Anh nhìn Nguyễn Thấm thế này, từ từ đi ra ghế ngồi xuống, để một tay lên bàn gõ nhẹ, nghiêng đầu quan sát cô ta.
Lúc này Nguyễn Thấm có vẻ hơi khó chịu, vẻ mặt không yên lùi về sau một bước.
Cô ta rất quen thuộc với Đường Ân, nhưng lại chưa từng nhìn thấy vẻ mặt này của anh.
Ủng dung, bình tĩnh, không có chút căng thẳng và gấp gáp nào.
Đường Ân nhìn cô ta như đang quan sát một người xa lạ không quen biết, trong mắt không chút gợn sóng, điều này khiến đáy lòng Nguyễn Thấm hơi khó chịu.
Trước kia không phải như thế, cô ta luôn có thể nhìn thấy vẻ dịu dàng như nước trong mắt anh, cũng có thể cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của Đường Ân. Nhưng lúc này cô ta thấy Đường Ân không có chút sơ hở nào trước mặt mình, giống như một đức vua cao cao tại thượng, khiến cô ta vô thức muốn tránh đi ánh mắt của anh.
“Đường Ân..” Nguyễn Thấm không chịu được ánh mắt này, vội nói: “Tôi muốn nói với anh, thật ra tôi vẫn còn thích anh..” Đường Ân bật cười, hứng thú nói: “Không cần nói những lời này! Lý do tôi đến đây là muốn nói với cô, có vài người thật ra không đáng để trả giá, cho nên thừa dịp bây giờ còn trẻ thì tránh xa Trương Cường đi!” Sắc mặt cô ta hơi thay đổi, cắn chặt môi dưới của mình.
Đường Ân cười, đứng lên, đi ra ngoài cửa.
“Đường Ân!” Nguyễn Thấm vội vàng kêu lên.
Anh dừng chân, nhưng không quay đầu lại.
“Đường Ân, tôi biết việc mình làm trước kia rất không đúng, nhưng tôi biết anh vân còn thích tôi, có đúng không?” Cô ta vội hỏi, vẻ mặt buồn bã: “Đường Ân, tôi vân có sức quyến rũ với anh, không phải sao? Trước giờ anh đều chưa từng thấy dáng vẻ mới tắm xong của tôi, anh không muốn nhìn ư?” Đáy lòng Đường Ân vô thức thấy chán ghét: “Nguyễn Thấm, dẹp cái dáng vẻ này của cô đi, tôi chỉ thấy cực kỳ ghê tởm thôi!” “Đường Ân, anh đừng đi…” Nguyễn Thấm vội nói.
Anh cười lạnh, xoay người đi ra ngoài cửa.
“Đường Ân!” Nguyễn Thấm quỳ xuống, nước mắt lập tức tuôn rơi: “Đường Ân, tôi biết anh có ý kiến với tôi, nhưng tôi chỉ bị ép thôi! Tôi thật sự ham tiền ham của, tôi không có sức chống cự với tiền tài,