Vô số ánh mắt nhìn về phía Kỷ Du Du, có châm chọc, có giễu cợt, có người lần đầu tiên gặp cô ta nên khiếp sợ đứng yên tại chỗ, vẻ mặt khó tin. Có bạn học đã biết trên mặt Kỷ Du Du có mụn mủ từ trước, cho nên cũng không bất ngờ, chỉ ôm suy nghĩ hóng chuyện nhìn cảnh này.
Kỷ Du Du đứng tại chỗ, cúi đầu, nước mắt tràn khỏi mi, rơi xuống bàn học.
Đường Ân lạnh lùng, trong mắt xuất hiện vẻ nguy hiểm.
“Anh nhìn kỹ đi, đây là Kỷ Du Du của lớp chúng em, vẻ ngoài xấu như thế cũng là người anh muốn tìm sao?” Vương Nhuy buông xuống tất cả dè dặt, lớn tiếng kêu lên.
Vương Ngạn Siêu thoáng ngẩn người, sau đó cười đi tới: “Bạn học Kỷ Du Du, tôi đã thích em rất lâu rồi!” Cả phòng học vô cùng im lặng, yên tĩnh như đã đứng hình vậy.
Chuyện gì vậy? Vương Ngạn Siêu lại tỏ tình? Đây thật sự là Kỷ Du Du mà Vương Ngạn Siêu muốn tìm ư? “Không thể nào!” Vương Nhuy thấy cảnh này thì khó tin lắc đầu: “Tại sao anh lại muốn tìm cô ta chứ? Cö ta xấu như vậy sao mà xứng với anh? Dựa vào cái gì mà anh phải tìm cô ta?” Cuối cùng Vương Ngạn Siêu cũng chịu nhìn Vương Nhuy, nhíu mày: “Tôi tìm ai cần cô nói với tôi à? Cô ấy có xấu hay không chẳng lẽ tôi không biết sao?” Vương Nhuy sửng sốt, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt.
Vương Ngạn Siêu hừ lạnh: “Trong mắt tôi, cho dù Kỷ Du Du có trở thành thế nào cũng là cô gái xinh đẹp nhất!” Vương Nhuy há to miệng, vẻ mặt mang theo sự khiếp sợ khó mà che giấu.
Đường Ân đứng nhìn thầm thấy buồn cười, nhưng cũng có suy nghĩ muốn xem náo nhiệt.
“Bạn học Kỷ Du Du, đến khá vội vàng nên-cũng không chuẩn bị quà tặng gì! Bó hoa này chỉ có thể đại diện cho chút tấm lòng của tôi, hy vọng em có thể thích!” Vương Ngạn Siêu nâng cổ tay lên, cười rất ấm áp, đưa bó hoa cầm trong tay đến trước mặt Kỷ Du Du.
Tuy Kỷ Du Du này có gương mặt hoàn toàn khác với Kỷ Du Du từng gặp, nhưng anh ta liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra trên mặt cô ta có dán cái gì đó. Dù sao làn da trên mặt có thể dán được, nhưng dáng người và thân thể thì không thể thay đổi.
Kỷ Du Du ngẩng đầu, đôi mắt hiện lên vẻ mờ mịit.
“Không thích à?” Vương Ngạn Siêu thấy ánh mắt của Kỷ Du Du, khó tránh khỏi hơi thất vọng: “Vậy em nói tôi biết em thích gì đi, lát nữa tôi sẽ mua tới tặng eml” Kỷ Du Du ngơ ngác ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy bối rối, cô đang tìm bóng dáng của Đường Ân, cũng không biết tại sao mà lúc này cô chỉ muốn nhìn thấy anh, giống như có Đường Ân bên cạnh mới có thể khiến cô cảm thấy an toàn vậy.
Đường Ân đứng ở phía xa nghiêng đầu quan sát cảnh này, khoé miệng treo nụ cười lạnh lùng, nhưng vẫn không nói gì.
Tất cả bạn học trong lớp đều khiếp sợ đứng nhìn, dường như không hy vọng Kỷ Du Du nhận bó hoa kia, cũng không hy vọng cô ta ở bên Vương Ngạn Siêu. Bọn họ thật sự không ngờ Kỷ Du Du trong lớp là người Vương Ngạn Siêu muốn tìm, nhưng trong lòng bọn họ đều cho rằng hai người không thể ở bên nhau.
Suy nghĩ trong lòng bọn họ rất đơn giản, hai người ở bên nhau ít nhất phải xứng đôi mới được, nếu không chính là sự sỉ nhục về mặt thị giác.
Kỷ Du Du ở bên Vương Ngạn Siêu là sự sỉ nhục về thị giác, cho nên có thế nào thì hai người cũng không thể ở bên nhau.
“Vì sao?” Giọng nói Vương Nhuy nghẹn ngào: “Anh Vương, Kỷ Du Du hoàn toàn không xứng với anh, trong trường