Cả lớp đều hoàn toàn trở nên yên tĩnh vì một câu này.
Kỷ Du Du nói cô ta không thích Vương Ngạn Siêu? Nói một cách khác là lúc Vương Ngạn Siêu tỏ tình bị Kỷ Du Du vô tình từ chối? Đây là đạo lý gì thế? “Wow… Kỷ Du Du lại có thể từ chối Vương Ngạn Siêu…” “Ha ha ha… Cũng không xem thử mình là ai lại còn từ chối anh Vương!” “Buồn cười thật, cô ta có quyền gì từ chối người khác? Có quyền gì từ chối người khác chứ? Anh Vương có thể thích cô ta là phúc của tổ tiên, phải lòng cô ta rồi, cô ta lại còn từ chối anh Vương?” Trong lớp lập tức bị tiếng cười nhạo không chút kiêng dè áp đảo, trên mặt cả đám đều mang vẻ lố lăng cười ha hả nhìn Kỷ Du Du, có người còn đẩy bàn, trong mắt tràn đầy giễu cợt.
Đường Ân cũng không ngờ Kỷ Du Du sẽ từ chối thẳng thừng như vậy, một câu tôi không thích anh nói ra rất tự nhiên. Lúc này cả anh cũng không nhịn được mà giơ ngón tay cái với cô.
Cô mới là cao thủ! Vương Nhuy trợn to mắt, kinh hãi kêu lên: “Kỷ Du Du, cô có biết mình đang nói gì không? Gô vẻ ngoài thế này có tư cách gì từ chối anh Vương chứ? Cô có biết anh Vương xuất sắc đến mức nào không?” Kỷ Du Du không hề nhúc nhích, vẫn cúi đầu khóc.
Sắc mặt Vương Ngạn Siêu lúc đỏ lúc trắng, một lúc lâu mới tỉnh táo lại, vội vàng thay bằng nụ cười ấm áp: “Không sao, tôi tin chắc chắn có một ngày em sẽ chấp nhận tình cảm của tôi!” Kỷ Du Du không nhúc nhích, vẫn cúi đầu không nói năng gì.
Vương Ngạn Siêu xoay người cười với Dương Cầm: “Cô Dương, thật ngại quá, đã làm chậm trễ thời gian dạy học của cô rồi, em đi ngay đây!” Dứt lời, Vương Ngạn Siêu thật sự đi mất.
Đám người ngoài lớp cũng lấy lại tinh thần, sau đó nhìn Kỷ Du Du đầy hàm ý, xoay người đi về phía hành lang.
Tin tức lớn! Đây chắc chắn là tin tức lớn mà! Nhân vật thần tượng của đại học Thành phố Giang thật sự theo đuổi một cô gái xấu xí, bị người ta vô tình từ chối…
Bài viết thế này nhanh chóng chiếm lấy diễn đàn của đại học Thành phố Giang, chẳng mấy chốc đã khiến cái tên Kỷ Du Du càng nổi bần bật.
Kỷ Du Du trong lớp vẫn cúi đầu ngồi tại chỗ, hoàn toàn không định nói chuyện.
Dương Cầm đứng trên bục giảng lạnh lùng nhìn cảnh như vậy, võ lên bảng đen: “Đừng tưởng mình thật sự hoàn hảo lắm, lúc rảnh rỗi về nhà soi gương xem mình ra làm sao!” Kỷ Du Du nghe thấy lời này, lòng hơi thất vọng, lại cúi đầu.
Đường Ân lạnh lùng cười nhạo: “Cô Dương, cô nói chuyện đừng đâm chọt như thế được không, nếu thật sự không muốn giảng bài thì tôi có thể tìm Hiệu trưởng đến đây, không cần thiết phải nói xấu người khác khiến người ta cảm thấy ghê tởm đâu!” Dương Cầm nhướng mày lườm anh, xoay người mở sách giáo khoa ra. Bà ta biết Đường Ân có chút quan hệ với hiệu trưởng Trần, nhưng lại không biết rốt cuộc giữa hai người có quan hệ thế nào, cho nên hơi sợ ném chuột vỡ bình.
Cả buổi sáng, trong trường đại học Thành phố Giang như cuộn lên một cơn gió lớn, truyền chuyện Vương Ngạn Siêu tỏ tình bị từ chối đi khắp nơi. Hơn nữa cũng có không ít người đào bới ra chuyện có liên quan đến Kỷ Du Du.
Trên diễn đàn hầu như đều đang thảo luận về cô.
“Đồ xấu xí, ai cho cô can đảm đó vậy?” “Xấu sống lâu, nhưng xấu cũng có thể chết rất nhanh đấy…
“Kỷ Du Du, cô dựa vào cái gì mà từ chối thần tượng của tôi?” Đủ loại tin tức không ngừng cập nhật trên diễn đàn, sau đó chuyện kinh phí hoạt động của hội sinh viên lần kia cũng bị đào ra.
Đường