Đường Ân vì mình mới bị như vậy, nếu bảo cô bóp vai giúp cũng là chuyện bình thường nhỉ? Sao cô lại từ chối chứ? Cảm giác hối hận xuất hiện nơi đáy lòng khiến Kỷ Du Du uất ức đến muốn rơi lệ.
Cô chua xót cầm điện thoại lên cúp máy, gấp gáp chạy lên lầu.
Nhìn thấy cửa phòng anh đóng chặt, sắc mặt Kỷ Du Du hơi khó coi, đấu tranh nội tâm một trận.
Bóp vai không? Bóp không? Đường Ân vì mình mới bị như vậy, hay là cứ bóp giúp anh nhỉ? Nội tâm cô đang cực kỳ phức tạp, nhìn cửa phòng của Đường Ân một lúc lâu cũng không có can đảm tiến lên gõ cửa.
Ken két…
Cửa phòng của Đường Ân bị đẩy ra, khuôn mặt hơi nghỉ ngờ của anh xuất hiện.
“Cô đang làm gì đó?” “Đường Ân…” Hốc mắt Kỷ Du Du lập tức ươn ướt, đáy lòng hơi áy náy nói: “Tôi không biết anh vì tôi mới… tôi…” “Hả?” Đường Ân hơi khó hiểu: “Cô biết hết rồi à?” “Ừm!” Cô gật đầu thật mạnh.
Anh cười: “Vậy vào đi, đang nghĩ nói chuyện này với cô thế nào đó…” “Ừm!” Kỷ Du Du chần chừ một lát, sau đó bước chân vào phòng Đường Ân. Tuy hai người ở cùng trong biệt thự, nhưng cô lại chưa từng vào phòng anh, vì cô cảm thấy phòng là nơi riêng tư của một người, cho nên vẫn cố hết sức giữ gìn và tôn trọng sự riêng tư của anh.
Vào phòng mới phát hiện phòng ngủ của anh lớn hơn phòng cô một chút, phong cách trang trí bên trong cũng cực kỳ xa hoa.
Trái tim Kỷ Du Du lập tức thót lên, tuy phòng này cũng đủ rộng, nhưng ở trong một phòng với nam sinh vân khiến cô hơi căng thẳng: Cảm giác căng thẳng này đến từ kháng cự ở sâu trong lòng cô, chứ không phải vì Đường Ân.
“Nếu đã biết rồi, vậy chuyện này cũng không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được…” Đường Ân chép miệng, sau đó cầm lấy quyển sổ nhỏ ở trên bàn: “Đây là tiền thuốc men của tôi lần này, cô xem chút đi, nếu không có vấn đề thì ký tên lên đây…” “Tiền thuốc men?” Kỷ Du Du ngơ ngác.
Đường Ân tỏ vẻ ngạc nhiên: “Đúng thế, vì cô mới bị thương mà, chẳng lẽ cô không nên gánh vác tiền thuốc men sao?” Cô ngạc nhiên nhìn anh, lúc này đáy lòng chợt hơi chua xót. Không phải vì tự trách, mà là vì mình đã chuẩn bị bóp vai rồi, anh lại bảo mình vào phòng ký tên? “Này…” Đường Ân nhìn thấy Kỷ Du Du ngẩn người thì cố ý quơ tay trước mặt cô: “Đừng nói là cô muốn quyt nợ nhé?” “Không… không có!” Kỷ Du Du nhỏ giọng đáp, đáy lòng tràn đầy uất ức.
“Không có thì tốt! Ký tên đồng ý, dấu tay thì không cần in đâu, tôi tin thái độ làm người của cô!” Anh cười đến cực kỳ rạng rỡ.
Cô cầm lấy bút ký tên lên trên, sau đó chậm rãi ra khỏi phòng.
Từ lúc vào phòng đến rời khỏi còn chưa tới hai phút mà cô lại mơ hồ ra ngoài rồi! Vừa nghĩ đến mình mới muốn bóp vai lại bị người ta đuổi ra bằng cách này, Kỷ Du Du lập tức đỏ mặt.
“Đồ xấu xa…
Cô giậm chân, xoay người vội vã đi xuống lầu.
Người xấu! Đúng là người xấu mà! Kỷ Du Du vừa nghĩ vừa trở về phòng mình, nhưng lúc mở cửa ra, trong lòng hơi chấn động. Cô cảm thấy hình như gần đây mình hơi thay đổi, tại sao ngay cả giậm chân cũng biết rồi? Trước kia mình đâu có như thế? Trước kia cho dù trong lòng có dao động cũng chưa từng bất mãn với ai, gần đây bị làm sao thế? Người xấu lúc này đang cười nhìn cô rời đi, cảm thấy cực kỳ thú vị.
Cảm xúc của Kỷ Du Du luôn bị Đường Ân thay đổi, có lẽ trong lòng cô đã có cảm giác rồi, nhưng anh biết như thế còn chưa đủ. Nếu một người cả ngày đều yên tĩnh, không có cảm giác với bất cứ chuyện gì, đây chắc chắn không phải người bình thường.
Mở điện thoại lên, đăng nhập vào diễn đàn trường.
Đường Ân nhìn diễn đàn, nở nụ cười.
Diễn đàn trường học đang muốn nổ tung, nhất là về khuôn mặt của Kỷ Du