Đường Ân bỗng cười, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
Việc nhặt được ví tiền này còn tồn tại đến bây giờ cơ à? Lần trước không muốn để lộ ra chuyện gì, chỉ nói là bản thân mình nhặt được ví tiền, không ngờ đến ngày hôm nay vẫn còn có người lấy chuyện này ra làm lý do.
Ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều trở nên có chút quái dị, tính cả người chủ trì trên sân khấu, trong mắt cũng lộ ra mấy phần lạnh nhạt.
Nhặt được ví tiền của người khác, sau đó lăn lộn đến ngày hôm nay! Hơn nữa người kia hình như là cô chủ nhà họ Mạnh! Nếu quả thật như vậy, Đường Ân này thật sự chẳng là cái thá gì, chỉ dựa vào một người phụ nữ, một ví tiền, đã muốn ngồi chỗ này, lẫn lộn cùng một chỗ với nhiều người thành đạt như vậy sao? Chuyện này nực cười quá rồi! “Anh Đường Ân…” Người đẹp chủ trì cười, sau đó ra hiệu: “Tuy rằng buổi đấu giá của chúng tôi hy vọng người trả giá cao mua được món đồ, nhưng mà cũng không cần phải ác ý tăng giá cao như vậy!” Đường Ân nhíu mày, đầu mày từ từ nhướn lên.
“Đường Ân, cô chủ nhà họ Mạnh kia lại là ai nữa vậy?” Lâm Lập Quốc cười khan một tiếng, trong lòng đã trở nên tàn nhẫn, nếu cậu chỉ là người may mắn nhặt được ví tiền, vậy cũng không cần thiết phải cho cậu chút mặt mũi nào nữa. Có lẽ cho dù có đối xử với cậu như vậy, Bùi Hạc cũng không nói gì đâu.
“Cô chủ nhà họ Mạnh ấy à…’ Đường Ân cười, sắc mặt lạnh đi mấy phần: “Anh không xứng được biết!” “Cậu…” Lâm Lập Quốc tức giận, trên mặt lộ ra vẻ cười lạnh: “Tôi không xứng được biết sao? Cậu có ý gì hả? Trong thành phố Giang này, còn có ai mà tôi không xứng được biết chứ! Đường Ân, vừa nãy không tính toán với cậu, đó là tôi nể mặt Bùi Nhược và Bùi Hạc, nếu cậu thật sự chỉ là một tên nghèo hèn kém cỏi, nhưng lại ở đây há miệng cái là mấy chục triệu, nói ra không cảm thấy buồn cười sao?” “Phải đấy…” “Như vậy là đang gây rối buổi đấu giá…” “Anh Đường Ân, nếu anh thật sự gây rối buổi đấu giá từ thiện này, chúng tôi thật sự sẽ tiến hành bán đấu giá lại lần nữa!” Trên mặt người đẹp chủ trì lộ ra vẻ nuối tiếc, ánh mắt nhìn Đường Ân đã trở nên lạnh nhạt đi mấy phần.
Bùi Nhược hơi tức giận, đang định bước lên trước thì lại bị Đường Ân kéo cổ tay lại.
Đường Ân cười, ngăn Bùi Nhược sau lưng rồi bước từng bước lên sân khấu, quay mặt về phía mọi người.
“Các vị,mọi người đều cảm thấy tôi đang gây rối sao?” Đường Ân cười tửm tỉm.
Tất cả mọi người không hề mở miệng, nhưng sắc mặt đều như vậy.
“Đường Ân, tôi khuyên cậu tốt nhất nên đi xuống đi! Đó là chỗ mà cậu có thể đứng được sao?” Lâm Lập Quốc cười lạnh, đã thấy Bùi Hạc đứng dậy, trong lòng hơi thấp thỏm, vội vàng đứng dậy nói: “Bùi Hạc, thằng ranh này có quan hệ gì với anh? Dám đứng đây khoác lác như vậy? Nếu chỉ nhặt được một ví tiền, tôi cảm thấy không xứng đứng bên cạnh anh đâu!” Bùi Hạc liếc nhìn Lâm Lập Quốc bằng ánh mắt sâu xa.
“Bùi Hạc, anh ta chỉ là một tên nghèo hèn thấp kém, muốn dựa vào cô chủ nhà họ Mạnh nào đó, rồi kéo quan hệ thân thiết với Bùi Nhược, loại người như thế thật sự quá vô liêm sỉ!” Lâm Lập Quốc xì một tiếng.
Sắc mặt Bùi Hạc lập tức tối sâm xuống, trong mắt có ánh sáng lạnh lấp lóe.
Đường Ân thở dài, mở hai tay ra: “Nếu nói như vậy, tôi cứ nói thẳng là được rồi! Chuyện liên quan đến năm mươi triệu kia, tôi có thể nhường…” “Đường Ân, vẫn còn giả vờ sao? Mau mau cút xuống đây, cậu có muốn gây rối thì cũng phải xem đây là chỗ nào chứ!” Trương Cường gầm lên.
Đường Ân cười lạnh, nhìn về phía Bùi Nhược: ‘Ai phụ trách nhà hàng này…” “Là ông Đồng của Hoa Đông!” Bùi Nhược nói.
Đường Ân gật đầu, lấy điện thoại di động ra, sau đó bấm một dãy số.
Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc, đám người lạnh mặt nhìn Đường Ân, nghĩ rằng buổi tiệc từ thiện này thật sự bị người này phá hỏng rồi.
“Tôi đang ở tầng cao nhất của nhà hàng trên đường Quý Dương thành phố Giang, bây giờ cần năm mươi triệu, ông bảo người mang đến cho tôi…” Đường Ân bấm điện thoại, chỉ nói một câu rồi ngắt điện thoại luôn.
Cảnh tượng này khiến cho mọi người nhìn thấy đều ngây