Đường Ân đứng ngoài cửa ra vào, hơi ngẩn ra, dựa theo lý thuyết anh đã nộp tiền thuốc men cho Đinh Huyên rồi cơ mà, sao lại còn phải nộp tiền thuốc men nữa vậy? “Doanh Doanh, anh chỉ không muốn anh em của anh giúp anh gánh vác… Chuyện này em giúp anh một tay, mấy ngày nữa anh sẽ trả em…” Vì gương mặt Đinh Huyên vẫn đang sưng phù, cho nên khi nói chuyện không được trôi chảy.
Chuyện này nhất định không thể cứ bỏ qua như vậy được, chắc chắn phải nghĩ cách làm cho Đường Ân phải trả giá thật đất.
Lúc này Đường Ân đã ngủ, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Sáng sớm hôm sau, Ân Nhất gửi tin tức về, báo hết mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Đường Ân cúp điện thoại, dựa vào đầu giường, mặt lạnh ngắt.
Vương Ngạn Siêu! Đường Ân cũng không ngờ mình lại thua trong tay Vương Ngạn Siêu, bây giờ suy nghĩ lại chuyện tối hôm qua, hẳn là có liên quan đến Vương Ngạn Siêu, cho nên Kỷ Du Du mới bỏ đi? Gương mặt Đường Ân lạnh lùng, anh khế thở dài một tiếng, xoay người xuống giường.
Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng leng keng, hình như là có người bấm chuông cửa.
Đường Ân vội vàng đi xuống tầng, nhìn thấy bên ngoài có một cô gái xinh đẹp tóc ngắn đang đứng, dáng người đẹp đến mức độ gần như bùng nổ.
Viên Chi Am? Đường Ân mở cửa, nhìn Viên Chi Am đứng bên ngoài, hơi chần chừ: “Cô đây lồi ng “Anh Đường, tôi là Viên Chi Am của trung tâm bán đấu giá Gia Phúc, tôi hy vọng có thể nói chuyện với anh một lát!” Viên Chi Am mỉm cười quyến rũ, nhìn thấy ánh mắt Đường Ân đang đánh giá khắp người cô ta, trong lòng lập tức vui mừng, cố tình ưỡn ngực lên: “Anh Đường, tôi có thể vào ngồi một lát không?” “Không được!” Đường Ân mỉm cười, đóng cửa lại.
Viên Chi Am sửng sốt, ngơ ngác đứng ngây ra. Cô ta có thể cảm nhận được Đường Ân cảm thấy hứng thú với thân thể cô ta, nhưng không ngờ sẽ bị từ chối thẳng thắn như vậy.
Viên Chi Am vẫn luôn rất kiêu ngạo về thân hình của mình, lại không ngờ rằng lại bị người ta nhốt ngoài cửa.
Đường Ân bĩu môi xoay người đang định đi lên tầng, điện thoại trong tay đã đổ chuông, là Đinh Huyên gọi đến: “Đường Ấn, cậu mau xem nhóm lớp đi…”
cái gì mà bảo Doanh Doanh đến đây? Đinh Huyên. tôi nói cho cậu biết, cậu đừng mơ làm cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Thật sự cho rằng chúng tôi không hiểu được ý đồ xấu xa của nhà họ Định các cậu sao? Doanh Doanh nhà chúng tôi là ai chứ, cậu cảm thấy cậu xứng với nó sao?” Sắc mặt Đinh Huyên có chút khó coi.
Triệu Thanh Mai hừ lạnh: “Vốn cho rằng thi đỗ đại học thành phố Giang, có lẽ còn có thể kiềm chế một chút, cũng không ngờ lại ra ngoài đánh nhau với người ta! Không ngờ được chẳng những cậu không kiềm chế chút nào, còn làm mọi chuyện nghiêm trọng hơn? Trước đây nhà họ Đỉnh các cậu cũng là nhà có tiền, tại sao lại nuôi ra một con chó.
hoang chỉ biết cắn người như cậu vậy…” Sắc mặt Đinh Huyên trong nháy mắt lạnh xuống: “Dì Triệu, nhà họ Đinh chúng cháu vẫn có thể vùng lên! Dì cũng biết chuyện giữa cháu và Doanh Doanh…” “Vùng lên sao? Các cậu chờ chết đi! Còn đòi vùng dậy sao!” Triệu Thanh Mai hừ lạnh một tiếng, kéo Phó Doanh ra sau lưng, nhìn Đinh Huyên: “Chuyện của cậu và Doanh Doanh, nếu thật sự không muốn tôi nhúng tay vào, vậy lấy ba mươi triệu tiền sính lễ ra đây, nếu không thì không bàn nữa…” “Cháu…” Môi Định Huyên mấp máy.
Triệu Thanh Mai khinh bỉ liếc nhìn: “Không có tiền sao? Không có tiền thì đừng có ở chỗ này giả vờ làm ông lớn nữa đi, tôi không có nhiều thời gian ở.
đây chơi với cậu, cũng không nhìn xem mình là cái đức hạnh gì, nghèo đến nỗi cơm cũng chẳng có mà ăn, còn mơ tưởng Doanh Doanh nhà chúng tôi sao?” Vừa dứt lời, Triệu Thanh Mai đã kéo Phó Doanh đi ra ngoài cửa, vừa đi miệng vừa lẩm bẩm: “Mẹ nó đã biết cậu ta là cái đức hạnh này từ lâu ả đời cũng chẳng có tương lai gì, nếu thật sự lấy.
được ba mươi triệu ra đây, mẹ sẽ đập đầu chết ở đây…” Đường Ân vẫn đứng ở cửa ra vào, tận mắt nhìn thấy hết cảnh tượng này, lông mày nhíu lại, di chuyển bước chân đi tới trước mặt Triệu Thanh Mai, chặn cửa lại.
Triệu Thanh Mai sửng sốt một lát, sắc mặt có chút khó coi: ‘Lại là chó hoang từ đâu ra đây? Chặn đường ở chỗ này? Chẳng lẽ ban ngày ban mặt cậu còn muốn giữ mẹ con chúng tôi ở lại đây?” Đường Ân nghiêng đầu nhìn một cái, cười khẩy nói: “Tôi cũng không có can đảm đứng đây chặn chó hoang đâu!” “Cậu nói cái gì?” Triệu Thanh Mai hơi nổi giận, chỉ vào Đường Ẩn: “Lặp lại lời cậu vừa nói một lần nữa!” “Chó hoang!” Đường Ân cười lạnh một tiếng, nhướn mày nói: “Sao hả? Không phục à? Bây giờ mặc dù anh em của tôi không có ba mươi triệu, nhưng mà tôi tin tưởng cậu ấy, không quá ba năm nữa, đừng nói là ba mươi triệu, cho dù là ba