Đường Ân nhìn mặt Đinh Huyên, không nói thêm gì, có lẽ vì lúc này Đinh Huyên đang bị thương dẫn đến có rất nhiều chuyện đều xảy ra phản ứng dây chuyền, có điều có một số nguồn gốc sự việc.
vẫn nằm ở phía anh ấy.
“Tôi biết gần đây có mấy danh lam thắng cảnh, đến lúc đó có thể dẫn anh đi một vòng!” Viên Chỉ Am cười, vẻ mặt rất tự tin: ‘Chị đây thế mà rất hiếm khi đi ra ngoài với người khác đấy nhé…” Đường Ân nhún vai, thờ ơ rút tay lại.
Lâm Sở Sở ngồi bên cạnh nhìn vào, trong lòng dậy sóng, có điều vừa nhìn thấy gương mặt kia của Đường Ân, cúi thấp đầu theo bản năng, nhịp tim đập cực kỳ mãnh liệt.
Chỉ một lát sau, bốn món ăn một bát canh được Lâm Sở Sở bưng lên.
Đường Ân ăn rất vui vẻ, về phần Viên Chi Am có lẽ thật sự không quen với hương vị của nơi này, sau khi thuận miệng ăn mấy miếng thì không hề động đũa nữa.
Đối với Viên Chi Am mà nói, chỗ ăn cơm như thế này, trong lòng cô ta chẳng khác nào bát cơm chó, đời này cô ta hoàn toàn chưa từng đến những nơi cấp thấp như thế này bao giờ.
Sau khi ăn cơm tối xong, Đường Ân cười đứng dậy.
“Tôi đi trả tiền nhé!” Viên Chi Am cười, tiện tay kéo cổ tay Đường Ân: “Đường Ân, lần này coi như tôi mời anh!” Đường Ân nghiêng đầu nhìn bộ dạng cô ta, cũng chỉ có thể để cô ta trả tiền.
Lâm Thành vốn không định lấy tiền, nhưng thấy Viên Chi Am kiên trì, cũng chỉ đành thu tiền, nhưng khi nhìn Đường Ân, trong mắt lại hiện vẻ lo lắng.
Dù sao Lâm Thành cũng có tuổi rồi, đối với người bừa bãi như Viên Chi Am, trong lòng có chút phản cảm. Nhưng khi ông ấy nhìn thấy Đường Ân hơi lắc đầu, trong lòng lại yên tâm hơn rất nhiều.
Ra khỏi quán cơm nhỏ, Đường Ân không nhịn được ợ một tiếng no nê, liếc mắt nhìn thời gian, Kỷ Du Du cũng sắp tan học rồi.
Định Huyên sửng sốt một lát, hung dữ trừng mắt lườm Đường Ân.
Đường Ân nở nụ cười: “Nhìn tôi như vậy làm gì? Bây giờ cậu còn có sức đánh nhau với tôi sao? Thật ra cái gọi là nhà họ Đinh suy sụp, chẳng qua là ba cậu qua đời mà thôi, trụ cột của cậu đã không còn nữa, cho nên cậu cảm thấy đã suy sụp rồi! Nếu trụ cột của cậu vẫn còn ở đó, vậy cậu chắc chắn sẽ không cho rằng nhà họ Đinh đã sụp đổi” Đinh Huyên hơi chần chừ, đôi mắt cá chết sưng phù vẫn đang nhìn chằm chăm Đường Ân.
Đường Ân cười, đứng dậy: “Đinh Huyên mà tôi quen biết kia sẽ không coi bất kỳ ai là trụ cột! Nếu cậu cảm thấy trong.
cuộc sống đã không còn ai chống đỡ được nữa, vậy hẳn là cậu phải tự mình đi chống đố! Trong mắt tôi, miễn là nhà họ Định còn chưa chết sạch, vậy cho dù không xoay ngược tình thế được, ít nhất cũng vẫn còn hơi thở, còn có hy vọng, không phải sao?’ Đinh Huyên nhìn chằm chăm gương mặt Đường Ân, trong mắt có ánh sáng lóe ất lâu sau mới thở dài: “Quá khó “Khó khăn? Khó khăn mới nói là còn hy vọng, nếu ngay cả hy vọng cũng không còn, vậy mới thật sự là suy sụp!” Đường Ân nhún vai, sau đó nói: “Một số giây.
phút, có rất nhiều chuyện đều có thể thay đổi được, nhưng nhìn cậu không có năng lực như vậy! Mẹ của Doanh Doanh đối xử với cậu như vậy, điều cậu phải làm không phải là năm đây, gương mặt tuyệt vọng nhìn người ta, mà phải