Lý do này quá mức ngu xuẩn.
Giang thị sao có thể tin được, bà quay đầu lại nhìn thấy Tĩnh nương đang trốn trong tối cúi đầu yên lặng gạt nước mắt, còn Thẩm Thanh Hi cũng đang cúi đầu, nhìn dáng vẻ cứ như đang không biết phải làm sao.Giang thị nhíu mày: “Tĩnh nương, ngươi bảo vệ chủ tử thế này sao?”Tĩnh nương nghe lời bà nói xong thì lập tức quỳ xuống đất, nói với giọng khàn khàn: “Lão phu nhân, là nô tỳ sai, nhưng… Nhưng nô tỳ không dám.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc trước, khi còn ở biệt trang, chỉ cần nô tỳ trả treo lại với quản sự một câu thì quản sự sẽ cắt xén rất nhiều đồ ăn của chúng ta, rất nhiều lần tiểu thư đã phải chịu đói chỉ vì giây phút mất bình tĩnh của nô tỳ.
Bây giờ trở lại phủ, làm sao mà nô tỳ dám chống đối lại tam tiểu thư? Nô tỳ sợ ghi thù với tam tiểu thư xong sẽ khiến đại tiểu thư phải chịu khổ về sau.
Nô tỳ cũng không có ngờ tới, tam tiểu thư biết đại tiểu thư mang bệnh mà vẫn không kiêng nể gì cả.
Nô tỳ thấy thái độ của nàng như vậy thì càng không dám nói lại một câu…”Giang thị nghe vậy thì đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, bà liếc mắt nhìn sang Hồ thị: “Hàng năm ngươi đều nói Hi nha đầu sống rất tốt ở Lạc Châu? Vậy mà nàng lại bị điêu nô lấn át đến mức này là sao?”Trong lòng Hồ thị hoảng hốt, bà ta vốn cho rằng hôm nay người xui xẻo chỉ có Thẩm Thanh Dung, nhưng vạn lần không ngờ tới Tĩnh nương lại làm lộ ra chuyện Lạc châu năm đó.
Tròng mắt Hồ thị khẽ nhích, bà ta vội nói: “Mẫu thân, chắc chắn là bọn hạ nhân ti tiện kia! Chắc chắn là bọn hắn tác quai tác quái, hằng năm đều do bọn hắn gửi thư đến nói mọi chuyện của Hi nhi đều tốt đẹp, con chỉ đọc thư thì cũng tin là thật! Mẫu thân yên tâm, lần này con sẽ phái người đi Lạc châu một chuyện, nhất định sẽ xử lý hết tụi điêu nô kia!”Chuyện lần trước đã làm Giang thị nảy sinh nghi ngờ với Hồ thị, bây giờ Tĩnh nương lại nói như thế, cộng thêm sự bất mãn của Giang thị với Hồ thị vẫn còn đọng trong lòng, đáy mắt bà hiện lên nét trào phúng: “Việc trong nhà đưa cho ngươi là để ngươi quản lý nó thật tốt.”Lời nói này tuy không nổi giận