“Vân nhi, vì sao ngươi muốn hạ độc Nhị thiếu gia?”Nàng ta vừa quỳ xuống, Hồ thị khẽ quát một tiếng.
Vân nhi tái mặt, vẻ mặt mê mang nhìn Hồ thị: “Phu nhân, hạ độc gì? Nô tỳ không có hạ độc Nhị thiếu gia mà!”Hồ thị đi tới nhấc chân đạp một cú nặng nề: “Còn dám giảo biện à! Ngươi muốn làm đại nha đầu của Nhị thiếu gia, Vệ ma ma không chịu nói giúp ngươi nên ngươi hạ độc Nhị thiếu gia khiến bà ấy không được sống tốt, như vậy thì chúng ta sẽ trách tội Vệ ma ma chiếu cố không chu toàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngươi to gan lắm, không ngờ ngươi dám dùng Nhị thiếu gia để mưu hại người khác!”Hồ thị nói liên tục, không hề cho Vân nhi có cơ hội giải thích.
Vân nhi vốn có địa vị thấp hèn, bị quát tháo như thế nên đã sớm mất năng lực phản bác, nào còn dám hơn thua với Hồ thị?Hồ thị thấy vậy thì cười lạnh một tiếng, quay lại nhìn lão phu nhân và Thẩm Hoài rồi nói: “Mẫu thân, tướng gia, hai người nhìn xem tiện tì này đã không nói nên lời rồi, chắc chắn là nó làm!”Vệ ma ma đứng bên cạnh cũng gật đầu: “Vâng, chính là nó…”Vân nhi bị đạp một cước ngay tim, giờ phút này nàng ta đau đến mức tái mặt.
Đột nhiên bị vu oan lên đầu, nàng ta sợ đến mức chỉ dám khóc: “Phu nhân, lão phu nhân, nô tỳ không có, nô tỳ không biết gì cả…”Hồ thị chuyển mắt, ánh mắt sắc bén rơi trên người Vân nhi: “Không biết gì cả? Ngươi còn dám mạnh miệng, có phải là phải dùng gia pháp thì ngươi mới biết không? Người đâu! Mang nó xuống!”“Phu nhân từ từ đã…”Thẩm Thanh Hi ung dung lên tiếng, chặt đứt hành vi vu oan giá họa mạnh mẽ này của Hồ thị.
Nàng hiểu rất rõ thủ đoạn của Hồ thị, vu oan nàng mà bà ta còn làm được chứ đừng nói chi đến một tiểu nha đầu.
Hồ thị hoàn toàn muốn dùng thủ đoạn lôi đình khiến cho Vân nhi không kịp có cơ hội cãi lại đã chết đi, đến lúc đó có thể giội hết nước bẩn lên người Vân nhi.Lão phu nhân và Thẩm Hoài còn chưa biết thủ đoạn ngoan độc của Hồ thị nhưng sao nàng có thể để Hồ thị toại nguyện được chứ?Thẩm Thanh Hi nhìn Hồ thị: “Có