“Cửu tiểu thư nói đùa, thuộc hạ sao dám không quen biết Cửu tiểu thư , thế nhưng đại phu nhân nói, muốn đem cửu tiểu thư giao cho lục tiểu thư, cho nên, thuộc hạ không thể không đắc tội.
” Nói xong liền thấy ánh mắ hắn âm trầm tại chỗ , một tia sát ý lặng lẽ lướt qua.
Đưa tay ra định tóm lấy Vân Vũ.
Một tia sáng lạnh lẽo léo lên trong mắt Vân Vũ ,nàng vừa di chuyển chân ,vừa muốn rút lui.
Ngô Cương lại giống như đang chờ đợi thời cơ này , và một đạo sức mạnh âm độc nổi lên ,đánh thẳng vào ngực nàng từ lòng bàn tay của hắn.
Vân Vũ giật mình và né tránh, lại phát hiện tốc độ của hắn rất mau lại tàn nhẫn, khiến nàng trở tay không kịp.
Bỗng nhiên.
“Lả tả……” hai đạo ánh sáng lạnh lẽo phá không mà phóng tới, đánh thẳng vào người Ngô Cương.
Ngô Cương sắc mặt biến đổi, thân thể vội vàng né tránh bằng một cú lộn nhào.
Chỉ thấy, trong lúc hắn tránh ra xa chỗ bị phóng tới kia ,thì chỉ thấy hai thanh tiểu đao đã cắm sâu xuống nền đất.
Nếu Ngô Cương không tránh thoát kịp , hai thanh tiểu đao khẳng định là cắm vào vị trí chí mạng ở đầu và ở cổ của hắn.
Sự kinh biến đột ngột , làm bốn phía thị vệ tức khắc cảnh giác đưa mắt về bốn phía,nhưng đều không phát ra được dấu vết gì.
“Ai?” Ngô Cương sắc mặt trầm xuống,lớn tiếng quát to.
Bất quá, ngay sau đó, hắn tựa hồ cảm giác được thứ đồ được dấu trong lòng ngực đã không thấy đâu , sắc mặt đột biến.
Cuống quít cúi đầu nhìn qua một vòng ,cuối cùng nhìn thấy chiếc hộp gỗ nhỏ ở giữa bụi hoa cách đó không xa.
Chắc là do lúc lộn nhào nên không cẩn rơi ra.
Khi hắn nhanh chóng cúi người để nhặt lấy nó,thì đã có người nhanh tay hơn hắn lấy đi mất.
Ngay khi Vân Vũ lấy được chiếc hộp gỗ nhỏ liền cất vào trong người ,mặc kệ trong hộp gỗ có cái gì, có thể làm Ngô Cương cùng Liễu Thanh Nguyệt sắc mặt kinh biến, vậy tuyệt đối đây không phải đồ vật tầm thường.
Ngay khi , Vân Vũ lấy được chiếc hộp gỗ nhỏ không chỉ sắc mặt của Ngô Cương thay đổi ,mà sắc của Liễu Thanh Nguyệt cũng thay đổi.
“Cửu tiểu thư, thỉnh tiểu thư trả lại đồ vật cho ta.
” Ngô Cương thân hình chợt lóe, đứng ở Vân Vũ trước mặt, vẻ mặt đầy u ám đưa tay về phía nàng.
Vân Vũ lui về phía sau một bước, dương miệng cười, vô tội nói; “ đồ vật ! Ta nào có thấy cái đồ vật gì , cũng chỉ nhìn thấy một con chó điên đang sủa bậy với chủ nhân.
”Ngô Cương nghe vậy, trong mắt hiện lên sát ý “ Ngay cả cửu tiểu thư cũng không biết, thì cũng đừng trách thuộc hạ tự mình tìm.
”Nói xong hắn nhanh choáng đưa tay về phía Vân Vũ ,định xé nát quần áo của nàng để lấy lại đồ.
Vân Vũ lùi lại đáy mắt chợt lóe lên , trước mắt mình không phải là đối thủ của hắn nhưng đánh gần hắn nàng nắm chắc 60 phần trăm.
Nhưng lại đúng lúc này.
“Bá bá bá……” Bốn đạo ánh sáng lạnh lẽo từ trên không đánh thẳng xuống.
Lúc này rốt cuộc mọi người cũng nhìn rõ ,nơi phóng tiểu phi đao xuống.
Mà lúc này, mọi người rốt cuộc thấy rõ ràng, vị trí phóng tiểu phi đao.
Một bóng người thân bạch y cao cao tại thượng đứng trên nóc nhà ,một sợi chỉ bạc từ từ bây lên ,trên gương mặt tuấn mỹ tà mị kia hiện trên một tia cười tà ác.
“Tấm tắc, một đoàn già trẻ đàn bà như thế , khi dễ một cái tiểu cô nương, thật là một hồi trò hay không tồi ”Ngay khi giọng nói từ tính tà mị truyền đến, Vân Vũ thoáng chốc quay đầu ngước