Ngô Cương phục hồi lại tinh thần , trong lòng nghiến răng nghiến lợi , vừa rồi mới phóng 6 tiểu phi đao tẩm độc về phía hắn tất cả đều là muốn hại hắn.
Hiện giờ hắn lại biểu lộ ra thực lực bát giai đỉnh , hắn còn không biết xấu hổ nói coi hắn không tồn tại?Bỗng nhiên, Liễu Thanh Nguyệt vội vàng quát; “Còn thất thần làm cái gì,không mau đi đem cửu tiểu thư bắt về.
”Trong lúc , thừa dịp mọi người vừa mới hết sức kinh hãi ngạc nhiên , Vân Vũ sớm đã nhanh chân tẩu thoát.
Khi Liễu Thanh Nguyệt kịp phản ứng lại, vẻ mặt đầy sốt ruột, cái hộp gỗ nhỏ kia vẫn đang nằm trong tay Vân Vũ.
Ngô Cương quay đầu,ánh mắt nhìn đến hướng Vân Vũ rời đi, đang định vội vàng đuổi theo, nhưng hai thanh tiêu phi đao, đã nhanh chóng lao tới người hắn.
“Các hạ…… Các hạ đây là có ý gì ?” Ngô Cương vội vàng né tránh, tức giận ngước mắt, nhìn về phía Long Khuynh Tà ở trên nóc nhà.
Long Khuynh Tà cười đến yêu mị mà nguy hiểm, cười nhạt nói.
“ Thật không thú vị , ngươi tiếp tục vội , ta chỉ xem diễn mà thôi.
”Nhưng hắn lại đang thưởng thức hai tiểu phi đao trong tay , hàn quang lập loè, như muốn nhắc nhở , nếu ngươi tiến lên một bước thì hai phi đao này sẽ cắm trên ngực ngươi.
Lúc này, ngốc tử cũng hiểu ra , hắn rõ ràng là đang giúp đỡ Vân Vũ , cụ thể là đang tìm lỗi cho bọn họ.
Mắt thấy Ngô Cương bị cuốn lấy, Vân Vũ sắp không thấy đâu ,Long Khuynh Tà nghiên răng một cái quay người đuổi theo hướng của Vân Vũ.
Vân Thanh Nhi thấy thế ,đương nhiên là không đành lòng cứ như vậy mà buông tha Vân Vũ, cũng nhân cơ hội đuổi theo.
Vân Vũ nhìn thấy hai bóng người đuổi theo ở phía sau, tia sáng lạnh lẽo léo lên u ám ,nhưng bước chân lại càng nhanh hơn.
Nàng rốt cuộc vẫn là xem nhẹ vũ lực của thế giới này ,cảnh tượng lúc nãy trong hoa viên khiến nàng hiểu rằng nếu muốn sống sót ở thế giới khác, với kỹ năng giết người ở kiếp trước, nàng không thể đối đầu được với người của thế giới này.
Huống chi, trong trí nhớ, Liễu Thanh Nguyệt đã là võ sĩ tam giai hậu kỳ , hơn nữa còn một Vân Thanh Nhi.
Lấy thực lực của nàng, căn bản không có biện pháp ứng phó.
Vân phủ đề phòng nghiêm ngặt, rất khó để thoát khỏi phủ ,nàng có cảm giác hai người ở phía sau có chết cũng không từ bỏ đuổi theo.
Vân Vũ trong óc chợt lóe, lập tức xoay chân ,liền hướng về phía cấm địa của Vân Phủ mà đi.
Nghe nói, trong cấm địa của Vân phủ trừ bỏ lão thái gia, bất luận là kẻ nào đều không được tiến vào.
Liễu Thanh Nguyệt cùng Vân Thanh Nhi và nhũng người đuổi theo sau , sắc mặt khẽ biến khi thấy Vân Vũ có thể mở được của đá của cấm địa và tiến vào trong cấm địa.
“Đại nương, tiểu tiện nhân kia đã tiến vào cấm địa, làm sao bây giờ?”Liễu Thanh Nguyệt ánh mắt hiện lên một tia lệ khí, “Đuổi theo !”Hộp gỗ nhỏ bị Vân Vũ lấy đi ,nàng nhất định phải lấy lại.
Hai người bọn họ không biết tình hình cụ thể trong cấm địa ,vì tất cả mọi người trong Vân gia đều biết ,tự tiện xông vào cấm địa ,đều phải chết.
Tối ,trước mắt là một mảng đen tối.
.
Thị lưc của Vân Vũ từ trước đến nay so với người bình thường luôn tốt hơn, nhưng lúc này nàng không nhìn thấy gì ngoài một mảng tối thui trước mắt mình.
Nghe được tiếng bước chân rất nhỏ phát raLiễu Thanh Nguyệt cùng Vân Thanh Nhi cũng đã đuổi theo nàng.
Vân Vũ muốn nhân cơ hội tốt này âm thầm ra tay ám sát họ.
Đối với sát thủ mà nói,