Trần Hùng tâm suy tư gặp phiền nhiễu lắm lời, hừ một tiếng quan sát A Tinh bộ dáng. Tiểu tử tốt phát tướng ba thành hắn suất khí, hài lòng mái đầu bát úp thành hình, vung tay xuất giường lớn thư giãn chờ đợi A Tinh tỉnh lại. Mơ màng giấc chiêm bao vọng tiếng bước chân đến gần, Trần Hùng nhíu hàng chân mày không ổn tại nữ nhân, bật dậy nhìn Hồ Mị Nhị nghiên góc yêu ma mỉm cười
-Giường lớn không hợp cô độc nhân.
Câu âm ẩn chứa nội lực hóa ám kình, từng trải hiểu biết che mờ ngây thơ biểu hiện chân thật nữ nhân tâm. Nhất đại cấm kị kích hung thú nam tử hán trỗi dậy,Trần Hùng mồm lắp bắp Thanh Tâm quyết cứu vãn tình thế. Cổ họng khô khan không thể áp chế tà huyết dâm chủng, Trần Hùng hít một hơi thơm nhân kích hoạt đăng xuất trạng thái.
Hồ Mị Nhi áp đến thanh niên, tuyệt hảo đường cong tỏa mị hoặc rung rung, nghiên góc ánh sáng phản chiếu ngọc ngà làn da, để ta xem thế nào thanh giả tự thanh. Chợt phía trước thanh niên ngã bất tỉnh, nàng hừ lạnh vã đều tay hòng tìm giả dối biểu hiện. Hắn thật bất tỉnh khiến nàng nghi ngờ nàng mị hoặc, thứ sức mạnh nàng duy nhất trông cậy. Tâm sinh thích thú ghi xuống thanh niên mặt mũi.
-Ta xem ngươi thế nào diễn .
Địa Hoang đại lục dòng thời gian bội lần hiện đại, Trần Hùng căn chỉnh chiều tà thời điểm đăng nhập. Hồ Mị Nhi hồng nhan họa thủy không được vương vào, mang lại nàng muộn phiền hắn nhức nhối. Huyền bí tầm mắt xuyên qua dạ chướng làA Tinh ngáy ngủ trên mặt đất, nhẹ cất Nàng ưa thích giường bước đến lay động.
Trần Hùng dự định đưa A Tinh gặp chúng tiểu đệ, bù đắp đáng thương cô tiểu tử. Tai nghe sấm động quanh quẩn, hàng dãi lem luốc trận đồ nghiên cứu, Trần Hùng lắc đầu thu dọn chung quanh A Tinh báu vật. Vác lên vai hướng đến Tiên Hương các, nhân bóng định đoạt Cô Phong sứ mệnh đánh dấu Phong Ấn Sư lụi tàn dòng thời gian. Trần Hùng trông thấy Tiên Hương cổng vòng nhân chen chúc, xốc lại A Tinh lấn vào bên trong.
-Tránh đường thương nhân
Hoàn hảo dùng A Tinh mặt mũi vượt ải, phía trước đóng cửa bảng ngăn lối nhẹ đẩy cửa vào bên trong. Chung quanh xinh đẹp chốn nhân gian, bên kia song nữ đùa giỡn giật mình đúng thời điểm dừng lại, bên khác tay đánh phấn son lung linh kẽ mắt, có điều một dạng trợn mắt hướng đến quát.
-Quý khách mù mắt không thấy bên ngoài thông báo ?
Trần Hùng gãi đầu bồi lỗi lầm, vội hô tai to mặt bự quan hệ thành công hiện mềm ngọt nữ dẫn đường. Khô khan nhân vật chính cuối cùng hé lộ, chung quanh tiên tử chốn phù dung không tác động đến Trần Hùng, vận lực xốc lên A Tinh nặng nề bước theo.
-A Sinh ngươi nói cái gì ? Ngươi có hài tử ?
A Sung mồm to gào quen thuộc âm vọng đến, Trần Hùng giật mình đạp cửa vào bên trong. Lôi tiền bối trung tâm đại lão gia vị trí, quây quần đón nhận nồng nhiệt tiểu tử. Trần Hùng hướng lão ra lễ, dời tầm mắt sang phía sau bóp vai A Sinh.
-Ngươi nương tử thông tin mau nói, đến gia nhân bày tỏ đại sự.
Lão đại lời nói chấn động A Sung, thế nhân uy phong nam tử hán chính hắn lão đại, cái gì đắn đo gạt một bên nhiệt huyết hú vang. Trần Hùng giật mình Lôi tiền bối nhăn mặt, ho khan bắn ám hiệu tiết chế mồm A Sung.
-Lão đại nàng gọi Điệp Điệp bên cạnh phụng dưỡng phu nhân, ta mong lão đại giúp ta nói chuyện.
Trần Hùng sờ cằm xem xét hành trang không gian, tại bên trong bách viên thượng phẩm hẳn không đủ Diệp gia rung động. Đành bồi chân thành phương thức thay thế, bấm tay trích bảo huyết đưa tới A Sinh.
-Yêu vương tinh huyết bách bệnh bất xâm diệu dụng, đưa nó cho Diệp phu nhân, ta muốn thấy đệ muội nhân dạng.
×
— QUẢNG CÁO —
Lửng Sinh hít một hơi định thần, Thú Nhân sinh thành thời điểm song huyết hỗn loạn, dẫn nhập phụ mẫu tinh huyết cân bằng trạng thái. Đại gia tộc nắm bắt thời cơ dung thuần huyết mạch, tái tạo thiên tài thể chất hậu đại. A Sinh nhận lấy ứa lệ cảm xúc, gào rú bấu víu lão đại hít hà hương nhân. Trần Hùng đẩy một bên, đặt xuống A Tinh.
-Tên tiểu tử đó gọi A Tinh, sau này nhập chúng ta huynh đệ, A Sanh ngươi ghi nhớ yêu thương tiểu đệ.
A Sanh cổ thân phận nỗi niềm út tiểu đệ, nay xuất hiện chưa trải sự đời tiểu tử cần dạy dỗ, A Sanh khoái chí hí vang.
-Đoản tiểu tử, dám trước mặt Lôi gia bọt mưa.
Nghe A Sung lời Lôi Bành mở mắt, cảm nhận thật ướt át hừ lạnh, lão khác biệt quan niệm, nhân tiếng ngáy hòa khúc hoan ca là thiên nhiên nét đẹp. A Sanh nhận ra ho khan che xấu hổ, hướng đến lão đại muốn nói lại thôi.
-Có rắm mau thả nam tử hán.
-Lão đại, ta nương tử Điệp Tiểu Nhu hiện Điệp gia giam cầm.
Trần Hùng xung thiên nộ khí nhận ra