Kỳ Văn phát hiện tay của Yến Dĩ Tuần bất động bên hông mình một lúc lâu, tưởng rằng vết thương có vấn đề gì, y nghi hoặc quay đầu lại hỏi: "Điện hạ?"
"Sao ngươi không lau nữa?"
Yến Dĩ Tuần lập tức hoàn hồn, nội tâm tự mắng mình cầm thú.
Lúc Kỳ Văn phát sốt thì hắn có phản ứng, giờ Kỳ Văn ngã ngựa bị thương thì hắn lại có suy nghĩ kỳ lạ với y.
Gần đây hắn bị làm sao vậy.
Trong đầu Yến Dĩ Tuần bỗng lóe ra một từ.
Đăng đồ tử.
[Háo sắc]
Lần đầu tiên trong đời hắn chống cự lại ba chữ này.
Yến Dĩ Tuần nhanh chóng lắc đầu để chính mình tỉnh táo.
Không phải!
"Không có gì, ngươi xoay người lại đi." – Giọng nói của Yến Dĩ Tuần hơi khàn: "Ta tiếp tục bôi thuốc xuống dưới."
"Đừng!"
Bàn tay ấm áp của Yến Dĩ Tuần chạm đến chỗ thấp nhất của hông dưới, Kỳ Văn lập tức né ra, lấy tay ngăn lại.
"Điện hạ, lau ở đây đi."
Có lẽ là do bị nhiễm lạnh, đầu ngón tay của Kỳ Văn hơi lành lạnh, cầm lấy tay Yến Dĩ Tuần liền cảm thấy ấm áp.
Yến Dĩ Tuần sững sờ: "Vì sao?"
Thấy Yến Dĩ Tuần ngẩn ra, Kỳ Văn lẩm bẩm như tiếng muỗi kêu: "Chỗ đó nhiều thịt...Bị ngã cũng không đáng ngại."
Nghe thấy lời này, mặt Yến Dĩ Tuần lập tức nóng lên, tay như sờ trúng lửa mà rụt lại: "Nếu đã như vậy, ngươi ở lại Cảnh Dương Cung tĩnh dưỡng cho tốt đi."
Yến Dĩ Tuần suy nghĩ một