Vinh Vương phủ
Yến Thanh Việt vững vàng ngồi ở chủ vị, trước mặt là một tên tùy tùng đang run rẩy quỳ ở bên chân hắn.
Năm ngón tay của Yến Thanh Việt siết chặt chén trà, cười lạnh nói: "Chỉ là ám sát một tên Kỳ Văn không biết võ công mà các ngươi cũng làm không xong, nuôi đám tử sĩ kia càng lúc càng đáng tin ha."
Ám sát không thành còn chết mất một tên tử sĩ, chọn thời điểm nào không chọn lại đi chọn lúc có mặt An Phong Trúc.
"Điện hạ, lúc nào cũng có người đi cùng Kỳ Văn." – Tên tùy tùng cúi thấp đầu, sợ sệt nói: "Kỳ Văn hoặc là đi chung với Nhị hoàng tử, hoặc là bị một đám người khác vây quanh, thực sự không có thời cơ để ra tay."
Bộp.
Yến Thanh Việt đặt chén trà xuống, chén trà tiếp xúc với mặt bàn phát ra âm thanh giòn giã.
Nước trà sóng sánh tràn ra ngoài, đổ ướt một bên ngón trỏ.
Mặc cho nước trà đọng trên ngón tay, Yến Thanh Việt không quan tâm.
Ngược lại, hắn nhẹ nhàng lắc chén trà khiến nước trong chén tràn ra nhanh hơn.
Yến Thanh Việt nhìn giọt nước đọng trên ngón trỏ, giương cằm lên: "Y sao lại không biết điều như vậy?"
Tùy tùng không biết người được nói đến là ai, chỉ có thể dò hỏi: "Điện hạ là đang nói...Thế tử?"
Trong mắt Yến Thanh Việt lộ ra một tia lạnh lẽo, trầm mặc nói: "Hôm trước còn uống rượu với ta, hôm sau tan học lại cùng Yến Dĩ Tuần trở về nhà mẹ đẻ.
Hôm trước còn cãi nhau với Yến Dĩ Tuần, hôm sau lại có thể thì thầm to nhỏ với hắn ở trên lớp."
"Nhìn bọn họ nói chuyện vui vẻ, bổn vương rất khó chịu."
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trên mặt Yến Thanh Việt nhìn không ra dáng vẻ buồn bã, tên tùy tùng không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
Yến Thanh Việt giơ chén trà lên, tự lẩm bẩm: "Phụ hoàng trông như sủng ái bổn vương và lão Ngũ, thực chất lại vì Yến Dĩ Tuần mà lót đường.
Hắn khăng khăng muốn cưới nam thê cũng không thèm để ý, còn không phải nhìn trúng thế lực của Kỳ hầu phủ, muốn biến nó thành trợ lực cho Yến Dĩ Tuần sao."
"Muốn gì được đó...Hắn còn chưa biết dừng." – Yến Thanh Việt biến sắc: "Hắn có cái gì, ta sẽ đoạt cái đó."
"Nếu như đoạt không được..." – Khóe miệng Yến Thanh Việt nhếch lên một nụ cười hung ác và nham hiểm.
Hắn đỡ đầu, ngón tay chấm vào nước trà sau đó viết lên bàn gỗ một chữ "Kỳ".
Viết xong, Yến Thanh Việt khẽ ngả người ra bàn: "Vậy giết đi."
"Những năm gần đây phía nam lũ lụt, phía bắc hạn hán, phụ hoàng chắc hẳn tâm lực tiều tụy." – Yến Thanh Việt chậm rãi lau đi những giọt nước trên tay.
"Nên chọn ra ai xứng đáng làm Thái tử, có thể phụ chính vào thời điểm này rồi."
~
Đêm đến, trăng thanh gió mát.
Kỳ Văn ngồi trong sân, ngửa đầu lên nhìn trời, tay chỉ lên không trung nói: "Lục Diên, ngươi có thấy sao không?"
Lục Diên im lặng canh giữ bên cạnh y, nhìn theo hướng ngón tay của Kỳ Văn, thấy trên nền trời tối đen ngoại trừ ánh sao lấp lánh thì không có gì khác.
Không đợi Lục Diên mở miệng, Kỳ Văn đã trả lời: "Trời sao lấp lánh, nhiều tinh tú như vậy lại không có ngôi sao nào vì ta mà sáng."
Lục Diên tưởng rằng Kỳ Văn nhớ nhà cảm thấy buồn bã, định mở miệng an ủi thì nghe thấy Kỳ Văn nói: "Tựa như phố xá sầm uất, đèn đuốc sáng rực nhưng lại không có nơi nào để ta đến.
Nhiều đèn như vậy, sao không có cái nào sáng vì ta?"
Lục Diên:...
Thì ra là muốn đi chơi.
Lục Diên nuốt xuống lời an ủi đang ngậm trong miệng, quyết định không ngó ngàng đến Kỳ Văn nữa.
Thấy Lục Diên không nói gì, Kỳ Văn thở dài: "Đã bị nhốt lại trong Cảnh Dương Cung ba ngày rồi, ta cảm thấy mình sắp phát điên rồi."
"Cũng không biết Trần công công ở Tân Dương Cung đã mọc tóc chưa, Lý ma ma ở Hán Mục Cung gần đây tính tình có tốt lên không, còn có Ngô thị vệ ở Hàn Lâm Cung có nuôi héo hết hoa ngoài cửa chưa..."
Kỳ Văn thở dài than vãn.
Khi nào thì những ngày này mới kết thúc.
Đang chìm trong đau buồn không nguôi thì Lục Diên bỗng nhiên vỗ vào vai y: "Thế tử."
Lục Diên chỉ ra ngoài cửa, một thân hình cao lớn đang khập khễnh, chậm rãi đi về phía bọn họ.
Sắc trời tối mờ nên Kỳ Văn không nhìn rõ là ai, đến khi người kia đến gần một chút, ánh trăng soi vào gương mặt của hắn Kỳ Văn mới thấy rõ.
"Yến Dĩ Tuần!"
Lúc này trên mặt Yến Dĩ Tuần lấm lem vết máu, hắn che eo cố gắng đi tới.
Ở bên hông, phần áo trong của bộ y phục đã rách bươm, mép áo thấm đẫm vết máu màu đỏ sậm!
Con ngươi Kỳ Văn thít lại, y lập tức đứng dậy, vội vàng chạy tới bên cạnh Yến Dĩ Tuần.
Ánh mắt Yến Dĩ Tuần tan rã, thậm chí khi Kỳ Văn chạy đến hắn cũng không phản ứng, trầm mặc một lúc lâu mới nhận ra người tới: "Thế tử..."
"Yến Dĩ Tuần!" – Kỳ Văn chạy đến đỡ lấy Yến Dĩ Tuần, hoảng hốt đến mức không để ý kính ngữ: "Sao lại bị thương nặng như vậy?!"
"Ta lập tức gọi thái y, ngươi ráng chờ một chút..."
Yến Dĩ Tuần cắn môi dưới, cố tỉnh táo nói: "Về phòng trước, không được gọi thái y."
Kỳ Văn nhận ra có chuyện gì đó không ổn, một bên đỡ Yến Dĩ Tuần về phòng, một bên phân phó với Lục Diên: "Ngươi tạm thời canh giữ ngoài cửa, không có lệnh thì không cho phép bất cứ ai tiến vào."
Lục Diên gật đầu: "Rõ."
Hai người lảo đảo bước vào phòng, Kỳ Văn đỡ Yến Dĩ Tuần ngồi xuống giường.
Ánh nến giúp Kỳ Văn nhìn rõ vết thương của hắn, y thoáng giật mình.
Bên hông của hắn bị khoét sâu một lỗ, máu không ngừng tuôn ra.
Yến Dĩ Tuần đau đến mức ứa mồ hôi lạnh nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì, giống như người bị thương không phải là hắn.
Kỳ Văn ngạc nhiên lẫn thán phục trước sức chịu đựng mạnh mẽ của Yến Dĩ Tuần, nhưng khi nhìn đến vết thương, y lại nóng lòng như đứng trên chảo lửa.
Nên làm sao đây.
Môi Yến Dĩ Tuần trắng bệch: "Thế tử giúp ta lấy một chậu nước sạch, và vài miếng vải sạch."
Kỳ Văn lập tức phản ứng: "Ngươi muốn tự mình băng bó?"
"Phải." – Yến Dĩ Tuần khẽ nhích lại gần góc bàn: "Chuyện bị thương hôm nay không thể để cho bất kỳ ai biết."
Kỳ Văn đứng dậy, đi ra ngoài lấy một chậu nước sạch, sau đó tìm tới mấy miếng vải sạch sẽ đặt trước mặt Yến Dĩ Tuần.
Yến Dĩ Tuần cởi bỏ ngoại bào vướng víu, lau sạch vết máu xung quanh chỗ bị thương, rồi từ bên hông lấy ra một bình ngọc lớn cỡ lòng bàn tay, đem thuốc từ trong bình ngọc rắc lên vết thương.
Thuốc bột tiếp xúc miệng vết thương, Kỳ Văn hơi cau