Yến Chiêu đứng bên cạnh trợn to mắt, không thể tin nổi mà dò xét Kỳ Văn: "Ngươi...Không ngờ thân hình nhỏ bé như vậy lại có thể ép khô người."
"Quả nhiên là...đã xem thường ngươi."
"Ngươi tin thật à." – Kỳ Văn trừng mắt liếc Yến Chiêu một cái: "Từ thôn Đông là Trương Tam chết dê, sang đến thôn Tây thì thành Lý Tứ chết mẹ.
Lời truyền tai rất là đáng sợ, càng truyền càng thái quá, không còn đúng lẽ thường đâu."
Hai người mải mê đứng nghe mà không biết rằng Yến Dĩ Tuần đã không một tiếng động đứng phía sau bọn họ.
"Hai người các ngươi sao lại ở đây?" – Yến Dĩ Tuần trực tiếp vòng qua Yến Chiêu, đi đến bên cạnh Kỳ Văn, hỏi: "Không phải nên ở trong Cảnh Dương Cung sao?"
Kỳ Văn:!!
Kỳ Văn không ngờ mắt Yến Dĩ Tuần lại sắc bén đến như vậy, đã đứng rất xa mà vẫn bị hắn bắt được.
Biết mình có lỗi nên Kỳ Văn núp sau lưng Yến Chiêu, nhô nửa cái đầu ra giải thích: "Hôm nay là sinh nhật của Ngũ hoàng tử, Nhị điện hạ không thể đi cùng Ngũ điện hạ, chỉ có thể đến rủ ta đi chung."
Yến Dĩ Tuần liếc nhìn Kỳ Văn đang nắm lấy cánh tay của Yến Chiêu, ngữ khí nhàn nhạt: "Ngươi vậy mà rất tự giác làm thay người khác nhỉ."
Kỳ Văn nói thầm trong lòng, không phải ngươi cũng rất tự giác xuất cung, dẫn cô nương nhà người ta đi chơi sao.
"Ngũ điện hạ, lại gặp nhau rồi." – Thượng Thanh khoan thai bước tới, cắt ngang cuộc trò chuyện của ba người.
Ánh mắt nàng rơi trên người Kỳ Văn, cố ý hỏi Yến Dĩ Tuần: "Vị này là?"
Không đợi Yến Dĩ Tuần mở miệng, Kỳ Văn nhanh chóng đáp: "Nô tài là tùy tùng của Ngũ điện hạ."
Yến Dĩ Tuần định mở miệng nói gì đó, nhưng nghe Kỳ Văn trả lời như vậy, hắn nuốt xuống lời chưa kịp nói, cũng không quay đầu lại nhìn y.
Kỳ Văn không muốn quấy rầy hai người, liên tục đâm chọt vào lưng của Yến Chiêu, ám chỉ hắn mau mau rời đi: "Chủ tử, đã đến giờ rồi, người kia hẳn đang đợi ở nơi đó."
Cũng may Yến Chiêu hiểu ý của Kỳ Văn, cười nói: "Hoàng huynh, Thượng Thanh công chúa, hôm nay ta còn có hẹn, thứ lỗi không tiếp chuyện được."
Thượng Thanh công chúa không thuận theo, ngăn cản hai người lại: "Nhị hoàng tử phi vì sao phải nói mình là nô tài, chẳng lẽ là cảm thấy bản thân rất đáng xấu hổ sao?"
Kỳ Văn sững sờ.
Rõ ràng đã biết trước người đứng trước mặt chính là Kỳ Văn, Thượng Thanh công chúa còn cố ý hỏi y là ai, xem ra là có ý khiêu khích.
Nội tâm Kỳ Văn thầm phỉ báng, sao có thể xảo trá như vậy.
Dù nói thế nào, Thượng Thanh cũng là công chúa Mông Cổ, Kỳ Văn không muốn gây ra rắc rối, làm ảnh hưởng mối quan hệ với Mông Cổ.
Kỳ Văn không quay đầu lại muốn nhanh chóng rời đi, nhưng lại bị Yến Dĩ Tuần ngăn lại.
Lông mày của Yến Dĩ Tuần nhíu lại, thái độ cứng rắn: "Ở Cảnh Thành, không ai có thể so về dung mạo với Thế tử, sao lại phải cảm thấy xấu hổ."
Rõ ràng là đứng về phía Kỳ Văn.
Bầu không khí thay đổi đột ngột, lời này của Yến Dĩ Tuần như tát vào mặt Thượng Thanh công chúa.
Thượng Thanh không nói gì nữa, hừ một tiếng rồi quay đầu đi.
Kỳ Văn thấy bầu không khí không ổn, tiến lên một bước tự cười nhạo nói: "Hôm nay là ta đến không đúng lúc, cho nên mới muốn cùng Ngũ điện hạ rời đi sớm."
"Nếu biết trước muội muội cũng tới thì hôm nay ta đã không đến."
"Sao lại không đúng lúc." – Thượng Thanh công chúa khoanh tay, bước đến bên cạnh Yến Dĩ Tuần một bước: "Hôm nay ta và Nhị điện hạ định đi chùa miếu cầu phúc cho Hoàng Thượng, nếu Thế tử và Ngũ điện hạ đã đến, vậy thì đi chung đi."
Thượng Thanh công chúa mang theo địch ý, Kỳ Văn không dám gật đầu bừa.
Đang muốn mở miệng từ chối thì nghe thấy Yến Dĩ Tuần nói: "Cùng đi đi."
Yến Dĩ Tuần hơi lùi ra sau một bước: "Hai người các ngươi hôm nay cũng không làm gì."
Kỳ Văn vẫn hơi do dự, im lặng một lúc lâu thì thấy Yến Chiêu quyết định: "Được rồi, chúng ta đi thôi."
Đi? Kỳ Văn nghi hoặc nhìn Yến Chiêu.
Yến Chiêu khẽ vỗ vai Kỳ Văn, nhỏ giọng nói: "Hôm nay là sinh nhật ta, náo nhiệt một chút cũng không sao."
Ưu tiên sinh nhật, Kỳ Văn nghĩ xong đành phải đồng ý.
Xe ngựa dừng sát ở ven đường, Yến Dĩ Tuần trước tiên đỡ Thượng Thanh công chúa lên xe, sau đó chen vào giữa hai người: "Đừng thì thầm to nhỏ nữa, xe ngựa của Yến Chiêu ở chỗ nào?"
Kỳ Văn không hiểu chuyện gì, chỉ chiếc xe ngựa đỗ ở bên trái, sau đó thấy Yến Dĩ Tuần trực tiếp đi qua đó, trèo lên xe ngựa của Yến Chiêu.
Kỳ Văn:?
Yến Dĩ Tuần lên lộn xe ngựa rồi hả?
Y và Yến Chiêu nhìn nhau, sau đó Kỳ Văn đi theo Yến Dĩ Tuần.
Ba người cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa, còn xe của Thượng Thanh công chúa thì đi trước dẫn đường.
Trên xe ngựa, Yến Dĩ Tuần ngay ngắn ngồi ở chính giữa, Kỳ Văn và Yến Chiêu thì ngồi hai bên trái phải.
Kỳ Văn thấy Yến Dĩ Tuần hơi nhắm hai mắt như muốn chợp mắt, do dự hỏi: "Điện hạ, sao ngươi lại phải chen chúc xe ngựa với bọn ta."
Rõ ràng xe ngựa của Thượng Thanh công chúa còn nhiều chỗ trống.
Yến Dĩ Tuần chậm rãi mở mắt: "Vừa rồi Yến Chiêu mời ta lên xe ngựa này."
Yến Chiêu ngạc nhiên, không nhớ nổi mình mời Yến Dĩ Tuần khi nào: "Ta mời huynh khi nào..."
Yến Dĩ Tuần khẽ liếc Yến Chiêu.
Yến Chiêu sợ hãi rụt đầu: "Đúng là ta có mời hoàng huynh ngồi chung."
Kỳ Văn nhìn hai huynh đệ bọn họ nhìn qua nhìn lại, khóe miệng giật một cái: "Ngũ điện hạ, nếu ngươi bị uy hiếp thì nháy mắt mấy cái."
Ba người một đường cãi nhau, còn trong xe của Thượng Thanh công chúa thì lại khá yên tĩnh, nàng xốc màn kiệu lên mấy lần, muốn nhìn ở phía sau.
Đường trên núi đến chùa Tây Thiện không dễ đi, xe ngựa một đường đều xóc nảy.
Ước chừng qua một khắc* đồng hồ, cuối cùng xe cũng dừng lại dưới chân núi.
*một khắc: ¼ giờ, 15 phút
Muốn vào chùa bái lạy, phải leo lên hàng trăm bậc thang.
Những bậc thang này dốc và dài vô tận, Thượng Thanh công chúa bĩu môi, duỗi ra ngón tay ngọc ngà, nhỏ dài với Yến Dĩ Tuần: "Nhị điện hạ, đường núi gập ghềnh, người có thể dìu ta lên được không?"
Kỳ Văn đang muốn xem náo nhiệt, quay đầu nhìn phản ứng của Yến Dĩ Tuần.
Nhưng mà, ngay khi Thượng Thanh nói lời này, Yến Dĩ Tuần cũng nhìn về phía Kỳ Văn.
Ánh mắt chạm nhau.
Chỉ nhìn nhau một giây ngắn ngủi khiến trái tim Yến Dĩ Tuần hẫng mất một nhịp, hắn vội thu lại ánh mắt.
Cô nương nhà người ta đã chủ động đến mức này, Kỳ Văn tưởng rằng Yến Dĩ Tuần sẽ đồng ý, ai ngờ cách này không có hiệu quả với hắn.
Yến Dĩ Tuần không những không bước tới, ngược lại còn nắm lấy tay Kỳ Văn: "Thế tử khi nãy ngồi xe ngựa bị trật chân, đi lại không tiện, e là ta không đỡ công chúa được."
Kỳ Văn:??
Ngồi xe ngựa