(Chương sì poi tránh reup, chương full tui sẽ up t7 cn nha)
Muốn ăn lẩu ngon, cần phải có nước dùng và gia vị ngon.
Cố Nguyên Bạch bảo người chuẩn bị những hương liệu đơn giản nhất, thời điểm này còn chưa có ớt cay, liền cho hoa hồi, hành lá, gừng băm và hoa tiêu vào nồi sắt đảo qua, sau đó cho thêm giấm, tạo ra hương vị chua chua cay cay, kế tiếp rải thêm moojtt ít hành lá lên trên, thế là hoàn thành.
Cố Nguyên Bạch không ăn được gia vị kích thích dạ dày, cái lẩu cay kia cũng chỉ hơi cay một chút mà thôi, nguyên liệu chủ yếu là cà chu, vì vậy nước chấm cũng cực kỳ ít vì cay, thậm chí là không có.
Nước chấm trước mặt Tiết Viễn thì có vị nặng hơn một chút, vừa vặn lúc này không có gió, nồi lẩu đặt trong sân, lúc dùng có một hương vị đặc trưng khác.
Tiết Viễn ăn một lúc, trên trán lập tức toát hồ hôi, cả một bàn đều bị hắn quét sạch, vui sướng tràn trề nói: "Sảng khoái!"
Nước chấm này thực sự làm rất ngon, kích thích vị giác, ăn no rồi nhưng vẫn không dừng được.
Khả năng tự chủ của Cố Nguyên Bạch còn tốt, ăn no tám phần liền buông đũa xuống.
Chờ chiếc đũa của y vừa đặt xuống bàn, Tiết Viễn đối diện mồ hôi đầm đìa lập tức ngẩng đầu lên nhìn y một cái: "Không ăn nữa sao?"
"No rồi." Cố Nguyên Bạch uống một ngụm nước ấm.
Tiết Viễn duỗi tay lấu nước chấm của hắn, lại đổ hết toàn bộ thịt trên bàn vào trong nổi, hắn đúng là chỉ thích thịt không thích rau, Cố Nguyên Bạch cố ý hỏi: "Tiết khanh không ăn rau sao?"
Tiết Viễn thở dài, chuyển đũa gắp một lá cải bỏ vào.
Nước lẩu cà chua rất hợp với khẩu vị của hắn, so với nước canh suông, thì hắn càng thích hương vị thịt được nhúng vào canh cà chua hơn.Hai người ăn một lúc, mùi hương từ nồi nước sôi đã bay ra khắp sân, những người đứng canh gác bên ngoài âm thầ nuốt mấy ngụm nước miếng, thơm đến mức côn trùng cũng phải chạy ra.
Cố Nguyên Bạch nhìn vẻ mặt mọi nghiêng đầu dặn dò Điền Phúc Sinh: "Một lát nữa trẫm nghỉ ngơi, ngươi hãy dẫn mọi người xuống ăn một bữa đi, nguyên liệu cứ dùng ban nãy còn dư lại, không cần phải hầu hạ đâu."
Điền Phúc Sinh và mọi người vui sướng tạ ơn: "Tạ Thánh Thượng ban thưởng."
"Thánh Thượng, nồi sắt này cũng thú vị đấy." Tiết Viễn cởi áo ngoài ra: "Ăn vào càng ngon hơn, đoán chừng không bao lâu nữa, thứ này sẽ giống như giường đất, trở thành vật tốt được các quan lại tông thân săn đón a."
Cố Nguyên Bạch gật đầu, lại đảo đảo nồi canh: "Nhưng nồi này chỉ có duy nhất một phần thôi."
"Thần cũng là nhờ phúc Thánh Thượng." Miệng Tiết Viễn không ngừng ăn, cũng không ngừng nói: "Nhắc đến nồi sắt, Thánh Thượng, lúc trao đổi chợ chung với người du mục, tuyệt đối không được giao dịch những vật phẩm bằng sắt."
Chuyện này đương nhiên không thể quên.
Thương nhân Đại Hằng không được phép bán bất cứ đồ vật gì được làm từ sắt cho người du mục, cho dù là dao phay, cũng chỉ cho phép người du mục lấy dao phay cũ đến đổi dao phay mới thôi.
Những chi tiết này, trước khi Tiết lão tướng quân đi, Cố Nguyên Bạch đã sớm dặn dò hắn rồi, lúc này trong lòng không hoảng cũng không vội: "Nên như thế."
Tiết Viễn nhìn y một cái, cười: "Nhìn dáng vẻ này, xem ra là thần lo thừa rồi."
Cố Nguyên Bạch cười mà không nói.
Sau khi ăn xong, Tiết Viễn cùng Cố Nguyên Bạch đi dạo một vòng cho tiêu thực.
Chợt thấy lan can bên hồ có một đóa hoa run rẩy nghênh xuân, Tiết xa bồi cố nguyên bạch dạo qua một vòng tiêu tiêu thực.
Chợt thấy bên hồ lan can trong một góc mọc ra một đóa hoa tầm xuân đang run bần bật, ánh mắt Tiết Viễn vừa động, tiến lên cúi người xuống hái.
Khóe mắt Cố Nguyên Bạch trong lúc lơ đãng lướt qua vạt áo trên chân Tiết Viễn, hoa văn trên y phục theo động tác khom lưng từ từ trượt xuống tạo ra một vệt sáng.
Thánh Thượng thu tầm mắt lại, tùy ý hỏi: "Tiết khanh, hoa dại ven đường cũng không buông tha sao?"
Tiết Viễn nghe không hiểu y trêu ghẹo, duỗi tay đưa đóa hoa tầm xuân vàng nhạt kia tới: "Thánh Thượng, thần cảm thấy màu sắc này không tệ, giữa tiết trời cuối đông thế này chính là một cảnh đẹp độc nhất, Thánh Thượng thích chứ?"
"Trẫm thấy ngươi rất thích đấy.
Nếu cảm thấy không tồi, vậy Tiết khanh may thêm mấy bộ y phục màu vàng nhạt để thay đổi đi." Cố Nguyên Bạch không để ý tới thủ đoạn câu dẫn của hắn: "Ngày này mặc nó, cho dù lên chiến trường, màu sắc này cũng rất bắt mắt đấy."
Tiết Viễn nheo mắt, sắc mặt không chút thay đổi mà ném đóa hoa tầm xuân vào trong hồ: "Đột nhiên thần cảm thấy nó khó coi rồi."
Tiêu thực sau khi trở về, cố nguyên bạch trở về phòng nằm đọc sách.
Hắn xem chính là một quyển lời nói văn, Tiết xa ở một bên khắc đầu gỗ, thường thường ngẩng đầu coi chừng nguyên bạch liếc mắt một cái, lại cúi đầu bận rộn.
Cố nguyên bạch lật qua một tờ thư, thuận miệng hỏi: "Tiết chín dao, ngươi trong phòng những cái đó thư ngươi nhưng xem qua không có?"
Tiết chín dao bằng phẳng, "Một chữ cũng không thấy quá."
Cố nguyên bạch thầm nghĩ quả nhiên, hắn cũng không kinh ngạc, ở ánh đèn hạ lại nhìn hai hàng tự, mới thong thả ung dung nói: "Như vậy nhiều thư đặt ở kia bãi lại không xem, xác thật đủ hù người, thường ngọc ngôn cùng ta nói khi đều kinh ngạc cảm thán ngươi này một phòng thư, cho rằng ngươi là cái có tài người."
Tiết xa giống như nghe được cái gì chê cười, "Hắn cho rằng ta sách vở thục đọc?"
"Mặc dù không thân đọc, cũng là lược thông vài phần," cố nguyên bạch, "Trẫm thật sự cho rằng ngươi là nét đẹp nội tâm trong đó, giàu có thơ hoa."
"Cũng không kém cái gì," Tiết xa thổi thổi vụn gỗ, đương nhiên nói, "Thần hoa bạc bãi ở chỗ này thư, tự nhiên chính là thần đồ vật.
Đều là thần đồ vật, bên trong đồ vật cũng chính là thần."
Thánh Thượng không tỏ ý kiến, chưa nói cái gì, nhưng một lát sau, mới nhẹ giọng nói: "Thô nhân."
Tiết xa cười, thầm nghĩ cái này kêu thô?
Cố nguyên bạch phiên xong rồi một quyển sách, đã có buồn ngủ.
Tiết xa nhìn hắn bộ dáng, xem mặt đoán ý mà đứng dậy cáo từ.
Điền phúc sinh ở hắn đi rồi liền tiến lên hầu hạ Thánh Thượng, hắn đã tẩy đi một thân cái lẩu hương vị, vì miễn cho va chạm Thánh Thượng, cũng cũng không có ăn chút sẽ ở trong miệng lưu vị hướng mũi đồ vật, lão thái giám thuận buồm xuôi gió, hai cái tiểu thái giám thì tại một bên vội vàng đem đệm chăn sửa sang lại thỏa đáng.
Cố nguyên bạch từ người bận rộn, từ thư trung ngẩng đầu thời điểm, liền nhìn đến thị vệ trưởng muốn nói lại thôi thần sắc.
Hắn nhướng mày, "Trương tự, lại đây, cùng trẫm trò chuyện."
Một cái thái giám đang đứng trên đầu giường cấp Thánh Thượng sơ tóc, cố ý mài giũa quá mượt mà đầu gỗ mỗi lần từ đầu da thượng sơ quá hạn, đều sẽ thoải mái đến đại não cũng đi theo phóng thích mỏi mệt.
Thị vệ trưởng đi đến mép giường sau, Thánh Thượng đã nhắm lại mắt, chỉ chừa một đầu tóc đen ở tiểu thái giám trong tay như tơ lụa giống nhau xuyên qua.
Thị vệ trưởng lại nói không nên lời lời nói, Thánh Thượng lười nhác nói: "Trong lòng có chuyện liền nói thẳng."
"Thánh Thượng," rốt cuộc, thị vệ trưởng nói, "Tiết đại nhân hắn......" Không tiền đồ mà nghẹn ra tới một câu, "Hắn thật sự không có đọc quá một quyển sách sao?"
Cố nguyên bạch cười nhạo, "Hắn nói không đọc, đó chính là không đọc.
Nếu không lấy Tiết chín dao làm người, ở trẫm hỏi hắn thời điểm, hắn đã chủ động cùng trẫm khoe khoang."
Thị vệ trưởng là người tốt.
Hắn vốn dĩ chỉ là có vài phần trực giác thượng nghi hoặc, lời nói đến bên miệng rồi lại nói không nên lời.
Nếu hết thảy đều chỉ là hắn hiểu lầm đâu? Nếu Tiết đại nhân thật sự đối Thánh Thượng là một viên