(Chương sì poi tránh reup, chương full tui sẽ up t7 cn nha)
Sáng sớm hôm sau, khi cung hầu vấn tóc cho Cố Nguyên Bạch, bỗng "a" một tiếng, kinh hãi nói: "Thánh Thượng, sau tai người có một vết đỏ!"
Cố Nguyên Bạch đen mặt, không chút phản ứng với lời nói kia.
Điền Phúc Sinh ghé sát lại gần, vừa thấy liền hít một ngụm khí lạnh.
Thật kinh khủng, sau tai Thánh Thượng có một vết đỏ tím, ở trên làn da trắng nõn trong càng thêm dọa người: "Hôm qua trước khi ngủ còn chưa có, chẳng lẽ là sâu cắn?"
Nhưng vào mùa này thì làm gì có sâu, hơn nữa bọn họ hầu hạ Thánh Thượng kỹ như vậy, không thể nào a.
Vị trí sau tai rất kín, nếu không phải vì vấn tóc cho Thánh Thượng thì cung hầu cũng không phát hiện ra.
Cố Nguyên Bạch nhìn bản thân trong gương đồng, sắc mặt không thể nào nói là đẹp được, y cười lạnh một tiếng: "Lấy một cái gương nữa đặt phía sau, trẫm nhìn thử."
Bọn nô tài tìm thêm một tấm gương nữa tới, đặt phía sau Thánh Thượng để y thông qua gương đồng đằng trước nhìn dấu vết sau tai.
Gương đồng có chút mờ, thế nhưng vẫn có thể nhìn rõ được vết đỏ như ngón tay cái, Cố Nguyên Bạch sờ sờ lên dấu vết kia, lại cười lạnh mấy tiếng.
Thời điểm người kia ở Bắc Cương, vừa nghe nói Cố Nguyên Bạch muốn nạp phi liền vội vã phi ngựa trở về, hôn y ôm y để yên tâm.
Trên cổ đàn sói trong phủ đều treo đầy những câu ô ngôn uế ngữ, hoặc nhiều hoặc ít, lớn lớn nhỏ nhỏ đủ cả, vậy mà bây giờ nửa đêm trèo cửa sổ, lại chỉ liếm mỗi vành tai?
Đều là người trưởng thành rồi, Cố Nguyên Bạch thầm nghĩ, Tiết Cửu Dao, ngươi thế mà lại giả vờ ngây thơ.
"Thánh Thượng, lỗ tai người cũng đỏ." Tiểu thái giám bị dọa đến suýt khóc: "Đỏ đến mức có thể nhìn thấy tơ máu luôn rồi."
Cố Nguyên Bạch sửng sốt: "Trẫm không cảm thấy đau."
Cuối cùng, Cố Nguyên Bạch cũng không phiền Điền Phúc Sinh đi gọi ngự y, chỉ bảo hắn thoa thuốc mỡ giúp y.
Chờ sau khi mái tóc dài buông xõa xuống, không còn thấy cái gì nữa.
Tiết phủ đã chuẩn bị đồ ăn sáng từ sớm, khi Cố Nguyên Bạch ra khỏi phòng ngủ, dạo một vòng quanh hành lang, chợt nghe phía trước có tiếng xé gió sắc bén vang lên, y tiến lên nhìn thử, thì ra là Tiết Viễn đang múa thanh loan đao được ngự ban* trên bãi dất trống phía trước.
*đồ vua ban thưởng á
Thanh loan đao thanh mảnh, độ cong tinh xảo, giống như một thanh Đường đao uốn cong, khi được Tiết Viễn nắm trong tay, từng đợt xé gió, múa đến uy vũ sinh phong*.
*Câu này tui tra thử thì hình như ý là mạnh mẽ uy vũ như hổ á
Cố Nguyên Bạch đứng ngay ngã rẽ, bên cạnh còn có gã sai vặt đang vầm y phục và vỏ đao cho Tiết Viễn, sau khi nhìn thấy Thánh Thượng, bọn họ cuống quýt muốn hàng lễ, Cố Nguyên Bạch lại phất tay ngăn lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Tiết Viễn không rời, trong mắt không rõ vui giận: "Mỗi ngày đại công tử của các ngươi đều tới đây luyện võ sớm như vậy sao?"
"Vâng, mỗi ngày đều phải luyện thương một phen, thế nhưng sáng nay mới giờ Dần đại công tử đã dậy rồi, vẫn luôn luyện đến tận bây giờ." Gã sai vặt thật cẩn thận: "Trước kia không sớm như vậy.
Trên thực tế, Tiết Viễn đã không ngủ cả một đêm.
Nhưng không có thể nhận ra Tiết Viễn không ngủ một đêm.
Hiện tại Cố Nguyên Bạch nhìn thấy hắn, cảm giác không thoải mái nơi đáy lòng lại dâng lên, y đang muốn rời đi, Tiết Viễn đằng kia lại nghe thấy tiếng bước chên y, quay đầu lại nhìn, cứng rằng thu đại đao trong tay lại, bước tới ôm quyền hành lễ: "Thánh Thượng."
Hắn dừng một chút, làm như không có việc gì nói tiếp: "Thánh Thượng, tối hôm qua ngủ ngon giấc không?"
Cố Nguyên Bạch hỏi lại: "Tối qua Tiết khanh ngủ ngon giấc không?"
Ánh mắt Tiết Viễn lóe lóe: "Tốt."
Cố Nguyên Bạch âm thầm cong môi cười lạnh, không muốn nhìn thấy gương mặt của hắn nữa, vì thế nâng chân bước đi, mang theo mọi người lướt ngang qua hắn.
Tiết Viễn nhận lấy vỏ đao trong tay gã sai vặt, tra đao vào vỏ, rồi mới bước nhanh đuổi theo Thánh Thượng: "Thánh Thượng còn chưa ăn sáng, thần đã dặn dò bên dưới, bảo đầu bếp chuẩn bị củ mài để nấu cháo, Thánh Thượng dùng trước một chén cho ấm bụng."
Dường như Thánh Thượng không nghe thấy, Điền Phúc Sinh nhân cơ hội tóm lấy Tiết Viễn, oán giận hỏi: "Tiết đại nhân, trong phủ người có thứ gì không sạch sẽ không?"
Cả người Tiết Viễn cứng đờ, ngay sau đó thả lỏng: "Điền tổng quản, lời này là có ý gì?"
Điền Phúc Sinh hạ giọng: "Tiết đại nhân, người đừng trách lão nô nói chuyện không xuôi tai.
Hôm nay Thánh Thượng vừa ngủ dậy, chúng tiểu nhân phát hiện sau tai Thánh Thượng có một dấu vết lạ, đỏ đến thâm tím, vừa nhìn đã khiến người ta sợ hãi.
Lỗ tai bên phải của Thánh Thượng cũng đỏ đến thấy rõ tơ máu, nhìn bên ngoài thì không vấn đề gì, nhưng bên trong giống như đang chảy máu vậy, vậy mà Thánh Thượng lại không cảm thấy đau, cái gì lạ vậy chứ?"
Tơ máu? Tiết Viễn mày nhăn lại, sâu đến nỗi có thể kẹp chết con muỗi.
Dùng lực như vậy đã không chịu nổi rồi ư?
Điền Phúc Sinh cũng suy nghĩ: "Thánh Thượng mới ngủ một giấc, sao lại thành như vậy chứ?"
Trong giây lát, mọi người đều vùi đầu vào suy nghĩ, không nói lời nào.
Sau khi Cố Nguyên Bạch ăn sáng ở Tiết phủ xong thì trở về cung.
Chân trước y vừa đi, sau lưng Thường Ngọc Ngôn đã vào Tiết phủ, nhìn thấy Tiết Viễn đang ngồi ở chủ vị* ăn sáng.
*chắc kiểu như đại sảnh trong phim, mọi người ngồi hai bên còn chủ nhà ngồi ngay ghế chính giữa á
Thường Ngọc Ngôn nhướng mày cười: "Tới sớm không bằng tới đúng lúc, người đâu, cũng mang chén đũa tới cho bổn thiếu gia đi."
Gã sai vặt đem hắn dẫn ngồi xuống, "Thường công tử, chúng ta đại công tử này phúc chén đũa chưa từng dùng qua, ngài dùng liền có thể."
Thường ngọc ngôn kinh ngạc, chỉ chỉ Tiết xa trong tay ly đũa, "Nếu đây là các ngươi đại công tử, vậy các ngươi đại công tử dùng chính là ai?"
Gã sai vặt không nói lời nào, cúi đầu lui xuống.
Thường ngọc ngôn còn muốn hỏi lại, nhưng Tiết xa bỗng chốc từ trong lòng rút ra một phen chủy thủ, hàn quang lấp lánh, bức người mũi nhọn chiếu vào thường ngọc ngôn trên mặt, cầm chủy thủ người không cảm thấy cái gì, ngữ khí bình thường hỏi: "Ngươi muốn ăn cái gì?"
Thường ngọc ngôn chính là đem lời nói nghẹn trở về, "Cái gì đều có thể."
Tiết xa cầm lấy một cái trái cây xuyên qua chủy thủ, giơ tay lên, chủy thủ liền bay qua bàn dài, "Đinh ——" một tiếng cắm vào thường ngọc ngôn trước mặt bàn gỗ thượng.
"Ngươi lừa ta, thường ngọc ngôn," Tiết đường xa, "Tránh nóng hành cung, ngươi cùng Thánh Thượng chơi cờ ngày ấy, Thánh Thượng rõ ràng cùng ngươi nói đến ta."
Thường ngọc ngôn khẩn trương, buột miệng thốt ra nói: "Ngươi không cần loạn nghe người khác nói bậy ——"
"Có phải hay không nói bậy ta không biết," Tiết xa cười, rất là ôn hòa