(Chương sì poi tránh reup, chương full tui sẽ up t7 cn nha)
Số lượng mà Cố Nguyên Bạch muốn Tây Hạ bồi thường, quả thực là công phu sư tử ngoạm.
Tây Hạ giao dịch với Đại Hằng đều ỷ vào nguồn ngựa, nhưng một khi thương lộ ở biên quan xây dựng xong, ưu thế của bọn họ đối với triều Đại Hằng sẽ hoàn toàn biến mất không thấy tăm hơi, sự tự tin cũng chẳng còn nữa, có phải vì điều này nên mới có thể dứt khoát bồi thường như vậy không?
Nhưng Tây Hạ không biết chuyện chợ chung ở biên quan, Cố Nguyên Bạch càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái, một nơi nhỏ như Tây Hạ, không lấy ra nổi những thứ kia mới là bình thường.
Năm ngày sau, sứ giả chuộc người tiến vào kinh thành, một đội người ngựa lịch sự khiêm tốn, đồ bồi thường phía sau kéo dài đến tận ngoài kinh, những con ngựa cao lớn và dê bò xếp thành đàn, các bá tánh trong kinh thành vây quanh xem náo nhiệt, đám đông tụ tập hai bên, duỗi tay đếm số dê bò.
Cố Nguyên Bạch âm thầm lẩn trong đám người nhìn hàng dài này, nghe dân chúng xung quanh cảm thán thì thầm bàn tán.
Nhìn thoáng qua không thể thấy điểm đầu điểm cuối, sơ sơ tuấn mã và dê bò cũng phải đến ngàn vạn, Cố Nguyên Bạch cau mày, tính cả số lễ vật sinh nhật y và số tiền thất hoàng tử Tây Hạ đã tiêu tốn ở Đại Hàng, Tây Hạ lấy đâu ra nhiều đồ như vậy chứ?
Không hợp lý.
Khổng Dịch Lâm chỉ vào người dẫn đầu: "Gia, vị kia chính là nhị hoàng tử Tây Hạ."
Cố Nguyên Bạch gật đầu: "Ta thấy rồi."
Không thể nhìn rõ khuôn mặt của nhị hoàng tử Tây Hạ, nhưng bộ y phục trên người hắn lại rất bình thường.
Hắn ngồi trên lưng ngựa hơi hơi còng lưng, bộ dáng giống như bị các bá tánh Đại Hằng nhìn đến sợ hãi không dám ngẩng đầu lên.
Hắn và thất hoàng tử Tây Hạ Lý Ngang Thuận, vừa nhìn đã thấy, thật sự là hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
"Hoàng tử mềm yếu, vậy có thể những đại thần đi theo rất giỏi." Khổng Dịch Lâm khẽ cau mày: "Gia, chúng ta có cần chuẩn bị gì không?"
"Những gì nên làm đều đã làm rồi, để xem bọn chúng muốn làm cái gì đã." Cố Nguyên Bạch nhíu mày, từ từ lui khỏi nhóm bá tánh: "Tới nhìn một cái, xem ngoại trừ những thứ chúng ta muốn, bọn chúng còn mang cái gì đến nữa."
Đợi sau khi Cố Nguyên Bạch và mọi người xem xong những thứ Tây Hạ mang đến, y và Khổng Dịch Lâm liếc nhau, trên mặt không có nửa phần biểu cảm vui sướng.
Trên xe ngựa về cung, Khổng Dịch Lâm thấp giọng nói: "Ta và chư vị đại nhân vốn muốn cho Tây Hạ chia số tiền bồi thường ra làm ba đợt, trả dần trong vòng ba năm.
Không ngờ bây giờ trong nháy mắt bọn họ lại có thể lấy ra toàn bộ, thậm chí số lượng còn nhiều hơn yêu cầu nữa."
Cố Nguyên Bạch lặng im gật đầu.
Không thể nói rõ là tốt hay xấu, lấy được tiền bồi thường là chuyện tốt, nhưng Cố Nguyên Bạch vốn muốn dùng số tiền này để khiến Tây Hạ chịu tổn thất, kết quả cuối cùng lại khác thường, có chút ngoài dự kiến của y.
Thẳng một đường đến hoàng cung, trước cửa hoàng cung, nô bộc đánh xe ngựa đột nhiên dừng lại, bên ngoài truyền đến thanh âm nghi hoặc của Điền Phúc Sinh: "A, Chử đại nhân, ngươi quỳ ở đây làm gì?"
Cố Nguyên Bạch nhướng mi, mở cửa sổ xe ra.
Chử Vệ quỳ gối ngoài hoàng thành, mái tóc bị gió lạnh thổi bay tán loạn, chóp mũi đỏ ửng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía xe ngựa, trong mắt sáng ngời, hệt như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng mà sốt ruột nói: "Xin Thánh Thượng cứu tứ thúc của thần!"
Tứ thúc của Chử Vệ là Chử Nghị, chính là đứa nhỏ gọi Chử Vệ là cháu kia.
Thì ra đứa nhỏ này bị phong hàn, bệnh càng lúc càng nghiêm trọng, cuối cùng đã xuất hiện tình trạng hộc máu hôn mê.
Chử phủ đã mời rất nhiều đại phu, thế nhưng vẫn không thấy đỡ hơn.
Trong lòng Chử Vệ chùng xuống, chợt nghĩ tới ngự y của Thái Y Viện, bèn quỳ gối trước của hoàng cung, muốn xin gặp Hoàng Thượng.
Xe ngựa từ trong hoàng cung lại ra thêm một chiếc, thay đổi phương hướng, thẳng đến Chử phủ.
Xung quanh Chử phủ đều là phủ đệ của các đại thần trong triều, thấy xe ngựa trong cung vừa tới, những phủ đệ này lập tức nhận được tin tức.
Lão gia trong phủ thay một bộ y phục mới, đỡ mũ quan vội vàng chạy ra bái kiến Thánh Thượng.
"Không cần đa lễ, trở về hết đi." Cố Nguyên Bạch xuống xe ngựa, xoay người nói: "Điền Phúc Sinh, dẫn ngự y vào phủ xem bệnh cho Nghị ca nhi trước đi, mạng người quan trọng hơn."
Đôi mắt Chử Vệ lập tức đỏ ửng, hắn cúi đầu che giấu: "Thần đa tạ Thánh Thượng."
Cố Nguyên Bạch nhìn bộ dạng này của hắn, không khỏi thở dài.
Người của Chử phủ muốn tới diện thánh, cũng bị Thánh Thượng uyển chuyển từ chối.
Thân thể Thánh Thượng ốm yếu, sợ lây bệnh, vì thế cũng không đích thân đi xem đứa nhỏ kia, chỉ bảo người truyền lời: "Chuyên tâm chăm sóc Nghị ca nhi."
Chử phu nhân nghe vậy, đáp một tiếng "vâng", rồi cũng đi theo khóc không thành tiếng.
Chử Vệ không rời đi, kiên trì muốn ở bên cạnh Thánh Thượng.
Thánh Thượng dẫn người đi dạo trong đình viện một chút, chờ ngự y đến bẩm báo tin tức.
Khổng Dịch Lâm thấy bộ dạng mất tập trung của Chử Vệ, thấp giọng an ủi: "Chử huynh chớ lo lắng, y thuật của ngự y trong Thái Y Viện đều xuất thần nhập hóa, nhất định có thể chữa khỏi bệnh, biến nguy thành an."
Chử Vệ thu vẻ mặt ưu sầu lại, miễn cưỡng gật gật đầu.
Cố Nguyên Bạch vừa vặn thấy vẻ mặt này của Chử Vệ.
Thánh Thượng bất đắc dĩ cười, nói với Khổng Dịch Lâm: "Đứng trước sự an nguy của người thân, làm sao có thể nói đơn giản như vậy được."
Chử Vệ bị Thánh Thượng nhìn thấy, cuối cùng cũng hoàn hồn lại được mấy phần, hắn hành lễ lần nữa: "Thần tạ ơn Thánh Thượng cứu mạng tứ thúc."
Cố Nguyên Bạch nâng hắn dậy, nắm tay Chử Vệ vỗ vỗ, cười nói: "Chử khanh, ngươi là con trai độc nhất trong nhà, lúc này càng phải gánh trách nhiệm, chớ nên hoảng hốt.
Từ trước đên nay năng lực của ngự y trong cung vẫn luôn rất tốt, có thể thả lỏng một chút."
Tay Chử Vệ cong lại một chút.
Bởi vì mấy ngày nay nôn nóng sốt ruột, trên môi hắn đã khô nứt hết cả, gương mặt như ngọc như vì sao sáng ngời cũng nhiễm vài phần tiều tụy, nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến sự anh tuấn của hắn, chỉ cần lớp băng sắc bén xa cách kia tan chảy đi một chút.
"Thánh Thượng, thần......" Chử Vệ mấp máy môi, thật lâu sau, mới gian nan nói: "Thần......"
Không biết hắn lấy dũng khí từ đâu, đột nhiên rút tay ra, rồi một khắc sau, lại trở tay nắm lấy tay Thánh Thượng.
"Thần đã nhiều ngày cuộc sống hàng ngày khó an, tìm rất nhiều bị chịu tôn sùng đại phu, lại luôn là không có gì dùng," Chử vệ trong lòng kích động, cố nén thấp giọng nói,