Hoàng cung bị hoàng đế Đại Hằng cho người canh giữ kín kẽ như một thùng sắt, Vương tiên sinh muốn đến trước mặt Hoàng Đế, so với lên trời còn khó hơn.
Thế nhưng cơ hội lần này thật sự rất khó có được, Vương tiên sinh đã tính toán rồi, nếu lần này thua, Vương tiên sinh cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, bình tĩnh chịu chết.
Nhưng nếu thắng, vậy không uống phí mấy chục năm ẩn nhẫn ngủ đông rồi.
Sau khi giao chuyện tiến cung giao cho hòa thân vương, Vương tiên sinh bắt đầu liên hệ với đám quan viên trong kinh thành.
Hoàng đế Đại Hằng yêu dân, chỉ một chính sách chống tham nhũng thôi cũng khiến cho các bá tánh vui mừng khôn xiết.
Thế nhưng đối với đám quan viên tham nhũng, thì lại có hơi khó chịu.
Tuy rằng trước khi tiến hành chống tham nhũng, Hoàng Đế đã thả tin tức ra, cho những kẻ nào đó có thời gian để phun hết đống tiền mà mình đã tham ô ra.
Mặc dù Cố Nguyên Bạch đã nhắm một mắt mở một mắt với những kẻ này, thế nhưng có một số quan lớn, trong lòng vẫn cảm thấy hết sức không thoải mái.
Chỗ không thoải mái này, chính là khe hở để Vương tiên sinh cạy ra.
Đôi mắt nhìn ngươi của Vương tiên sinh rất ít khi sai lầm.
Những kẻ kia dám tham ô, thì mới có thể biến thành trợ lực của hắn.
Lấy lợi dụ dỗ, lấy nguy ép buộc.
Hoàng đế cho các ngươi âm thầm bù đắp lại khoản tiền đã tham ô, sao các ngươi dám đảm bảo sau này Hoàng Đế sẽ không đối phó các ngươi lần nữa.
Vị hoàng đế bệ hạ này hoàn toàn không giống tiên đế.
Y có thể ẩn nấp ba năm để kéo toàn bộ quyền thần Lư Phong xuống, sao các ngươi chắc chắn, y sẽ không dùng một cái ba năm khác để kéo các ngươi xuống?
Tính ra, nếu nhân cơ hội này kéo đổ hoàng đế, sau đó đưa hòa thân vương dễ đối phó hơn lên ngôi, vậy chẳng phải càng tốt hơn sao?
Sau khi đưa ra những lý do như vậy, chắc chắc sẽ có người động tâm.
Vương tiên sinh đã chuẩn bị tốt từ trong ra ngoài, mà lúc này, vừa vặn hòa thân vương cũng mang đến một tin tức tốt.
Bọn họ có thể ra phủ tiến cung.
Sáng sớm ngày hôm sau, hòa thân vương dẫn theo Vương tiên sinh cùng bằng hữu tốt của hắn hướng về phía hoàng cung.
Hôm nay sắc mặt hòa thân vương cực kỳ lạnh lùng, không nói một lời nào.
Vương tiên sinh nhìn vẻ mặt hắn, cẩn thận hỏi: "Vương gia, sao sắc mặt người khó coi thế, chẳng lẽ thân thể không khỏe sao?"
Hòa thân vương lắc lắc đầu: "Ta chỉ lo lắng cho Thánh Thượng thôi."
Nghĩ tới tâm tư của hắn đối với hoàng đế, sắc mặt Vương tiên sinh không khỏi nhạt xuống, hắn ngồi thẳng người, sau khi lên tiếng thì không hỏi nhiều nữa.
Sau khi tới hoàng cung, cung hầu tiến lên dẫn đường, thẳng một đường đến tẩm cung của Thánh Thượng.
Bằng hữu tốt đi bên cạnh Vương tiên sinh là một nam tử trung niên, dáng người nam tử này thấp bé, hai mắt híp dài, tướng mạo và y phục đều vô cùng bình thường.
Luật pháp Đại Hằng đã cấm vu thuật, lúc này mặc dù nghi ngờ Thánh Thượng bị người dùng vu thuật hãm hại, thì cũng chẳng có ai dám gióng trống khua chiêng để nhận người vào cung trừ tà.
Đoàn người đi đến trước điện, thì nhìn thấy đủ các loại văn võ bá quan đang tập trung trước cửa tẩm cung Thánh Thượng.
Sắc mặt của những quan viên này, hoặc là nôn nóng, hoặc là nặng nề, bọn họ đi theo phía sau quan lớn, đang muốn hỏi rõ tình huống hiện tại của Thánh Thượng, tận mắt xem tại sao Thánh Thượng lại vô cớ hôn mê đến tận bây giờ.
Hòa thân vương dẫn hai người đi lướt qua cạnh các quan viên để vào cung điện, Vương tiên sinh chợt quay đầu lại, âm thầm trao đổi tầm mắt với một vài người bên trong đám quan viên.
Bên trong tẩm cung, hương khói nặng nề.
Bên trong cung điện cứ cách ba bước lại có một người, các thị vệ một thân võ trang, bảo vệ nơi này đến mức ngay cả muỗi cũng không thể lọt vào một con.
Vẻ mặt của các cung nhân và thị vệ vô cùng nghiêm túc, không khí áp lực kinh người, trong lúc bước đi, ngoại trừ hô hấp của chính mình thì không còn nghe thấy bất cứ thanh âm nào khác.
Vương tiên sinh không dám nhìn loạn, quy quy củ củ mà theo hòa thân vương đi vào bên trong.
Thái giám đại tổng quản trong cung tiến lên đón, hành lễ với hòa thân vương: "Vương gia, đây là hai người người mang đến?"
Thanh âm hòa thân vương nặng nề: "Chính là bọn họ."
Vương tiên sinh cảm thấy giọng điệu của hòa thân vương có chút không đúng, hắn đang muốn ngẩng đầu lên nhìn về phía hòa thân vương, chợt có thị vệ tiến lên lục soát toàn thân.
Nam tử trung niên lo lắng giao một cuộn châm dài* trong túi vải ra: "Quan gia, mấy thứ này lát nữa phải dùng đến."
*Cái này chắc ý là cái cuộn vải dùng để cắm châm á, là cái giống trong phim mỗi khi châm cứu, người ta hay giở một cái cuộn, sau đó lấy châm từ đó ra á
Đám thị vệ lấy cuộn châm ra tra xét kỹ càng, gật đầu: "Cứ để ta giữ, nếu lát nữa ngươi dùng, ta sẽ giao lại cho ngươi."
Nam tử trung niên không dám phản bác, lập tức nói: "Vâng."
Sau khi kiểm tra bọn họ xong, Điền Phúc Sinh liền dẫn hai người tiến vào trong điện, mệt mỏi và nôn nóng trong giọng nói không cách nào che giấu được: "Thánh Thượng đã hôn mê hơn nửa tháng, cho dù là biện pháp gì, các ngự y của Thái Y Viện cũng đều dùng qua hết rồi, nhưng vẫn không có tác dụng gì cả."
Vương tiên sinh âm thầm ghi nhớ lời nói của hắn vào lòng, cũng thở dài theo: "Chính là vì như thế, nên bá tánh bình dân như ta mới cảm thấy lo lắng.
Ban đầu ta cũng không nghĩ tới vu thuật, nhưng nếu Thánh Thượng liên tục hôn mê bất tỉnh mấy chục ngày, đây không phải là vu thuật thì có thể là cái gì chứ? Vì vậy tiểu nhân mới đánh bạo, mặc kệ đúng hay sai, xin vương gia hãy truyền đạt ý tưởng nông cạn này của tiểu nhân vào cung."
Điền Phúc Sinh lau lau nước mắt, hạ giọng nói: "Đừng nói là các ngươi cảm thấy không đúng, ta cũng cảm thấy không đúng.
Nhưng quy củ trong cung nghiêm ngặt, có vài lời không thể nói bậy, có một số việc không thể làm loạn.
Mặc dù chúng ta sốt ruột, nhưng cũng không thể chạm vào những thứ đồ kia được."
Vương tiên sinh cố ý chần chờ nói: "Vậy tiểu nhân......"
Hòa thân vương ở một bên nghiêm mặt, ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, vẻ mặt của vị tướng quân chìm sâu trong bùn lầy sa sút một thời gian gian dài cuối cùng cũng hiện ra vài phần kiên nghị như khi còn chinh chiến trên sa trường: "Ta sẽ chịu trách nhiệm."
Vương tiên sinh cứng họng.
Điền Phúc Sinh nói: "Đây là chuyện tiểu nhân và người cùng đồng ý, đương nhiên tiểu nhân và người phải cùng nhau chịu trách nhiệm chứ."
Trong lòng Vương tiên sinh âm thầm nói, thì ra là bọn họ lén lút quyết định chuyện này, những đại thần ngoài kia còn chưa biết gì.
Như vậy càng tốt.
Cuối cùng, bọn họ cũng đi vào trong điện, từ xa đã nhìn thấy một người gầy yếu đang nằm trên long sàng.
Vương tiên sinh không dám nhìn nhiều, còn nam tử trung niên bên cạnh hắn được Điền Phúc Sinh mời lên, nhìn xem bộ dạng này của Thánh Thượng có phải do bị người dùng vu thuật hay không.
Nam tử trung nhiên chỉnh chỉnh dây cột tóc trên đầu, sửa sang lại cổ tay áo, rồi mới cẩn thận đi đến bên cạnh long sàng.
Các thị vệ xung quanh nhìn chằm chằm hắn không rời, Vương tiên sinh cũng nín thở tập trung.
Nam tử trung niên chắp tay nói: "Tiểu nhân muốn xem hai mắt Thánh Thượng."
Tiết Viễn đứng một bên, trên mặt râu ria xồm xoàm, hắn nhìn chằm chằm vào người này, đôi mắt không chớp lấy một cái, khàn khàn nói: "Xem đi."
Nam tử trung niên chỉ cho rằng hắn là một vị quan lớn nào đó, không dám lề mề, lập tức duỗi tay về phía mí mắt Thánh Thượng.
Giữa hai ngón tay hắn thoáng lóe lên một tia sáng bạc của châm, cây châm này nhắm thẳng đến vị trí tử huyệt trên đầu, một khi cắm vào, hoàng đế Đại Hằng phải chết là cái chắc.
Nghiệp lớn của bọn họ sắp thành!
Ngoài điện, đủ các vị quan viên đang giằng co, tình thế giương cung bạt kiếm.
Thái úy Vương Lập Thanh Vương đại nhân vuốt vuốt chòm râu, hừ lạnh một tiếng: "Triệu đại nhân, ta nói đất nước không thể một ngày không có vua.
Hiện giờ Thánh Thượng hôn mê bất tỉnh, hẳn phải có người đứng ra giám quốc, khiến lòng dân yên ổn, đây chẳng lẽ là sai sao?!"
Sắc mặt Triệu đại nhân của Xu Mật Sử không chút biểu cảm, lạnh lùng nói: "Xin hỏi, người giám quốc trong lòng Vương đại nhân nghĩ đến là ai?"
Các quan viên lặng im, nhưng vẫn dựng thẳng lỗ tai lên, không dám bỏ sót một câu.
Tuổi tác Vương thái úy đã lớn, lại đứng hàng nhị phẩm, hắn