Thời điểm Cố Nguyên Bạch hôn mê, đã thấy một giấc mộng.
Giấc mộng kia thật sự rất chân thật, trong lúc hoảng hốt, Cố Nguyên Bạch cảm thấy như mình đã trở về hiện tại vậy.
Y ngồi trên trực thăng, tiếng gió lớn như gào thét bên tai.
Sợi tóc tung bay theo gió, gió trên cao xen lẫn với ánh sáng chói mắt, lạnh lẽo như tuyết như băng.
Cố Nguyên Bạch chỉ nhìn một cái, đã nhận ra đây là lúc trước khi nhảy dù.
Chính vào lần nhảy dù này, thời điểm khi y xuyên qua tầng mây, tỉnh dậy đã thấy bản thân ở trong thân thể tiểu hoàng đế rồi.
Người điều khiến quay đầu lại, gân cổ lên hét to: "Chuẩn bị nhé."
Gió lớn ập vào mặt, cùng khuôn mặt rung rung của người điều khiển khi gân cổ lên nói, mỗi một chi tiết đều chân thật đến mức không giống như là một giấc mơ.
Nếu không phải là mơ, vậy y đã trở lại rồi sao?
Cố Nguyên Bạch nâng tay lên chạm vào cơn gió vô hình, găng tay da màu đen ôm gọn lấy bàn tay, năm ngón tay từ trong găng tay lộ ra, thon dài có lực, khớp xương rõ ràng.
Trắng, nhưng trắng rất khỏe mạnh.
Y cuộn tròn ngón tay lại, đây là một bàn tay hoàn toàn không giống tiểu hoàng đế.
Nhảy nữa không?
Cố Nguyên Bạch cúi đầu sửa sang lại trang bị trên người, y là tay già đời, nhảy dù không cần người theo.
Y di chuyển đến chỗ cửa khoang, theo trí nhớ nói "OK" một cái, sau đó bước lên phía trước một bước thả người nhảy ra ngoài.
Toàn bộ thế giới đều yên tĩnh.
Ngọn núi, con sông, những đám mây tầng tầng lớp lớp đẹp đẽ hiện ra ngay trước mắt.
Tâm trí y trống rỗng, thời điểm khi sắp xuyên qua tầng mây, Cố Nguyên Bạch nhắm mắt lại.
Khi có ý thức một lần nữa, trên đôi mắt là một bàn tay vô cùng ấm áp.
Thanh âm Tiết Viễn ở bên cạnh vang lên, có chút thấp, lại có chút khàn khàn: "Còn chưa tỉnh sao, Cố Liễm?"
Cố Nguyên Bạch nghe giọng nói của hắn, cảm nhận giường đệm mềm mại dưới thân, thầm nghĩ, ta đã trở về.
Y không thể động đậy thân thể, vì thế chậm rãi chớp chớp mắt.
Hàng mi dài khẽ lướt qua lòng bàn tay Tiết Viễn, cả người Tiết Viễn cứng đờ, sau khi sửng sốt một lúc lâu, hắn mới vội vàng cúi đầu, cái trán cách một bàn tay dán lên Cố Nguyên Bạch, thật cẩn thận hỏi: "Ngươi tỉnh rồi sao?"
Hắn sốt ruột đến mức thanh âm phát run.
Cố Nguyên Bạch lại chậm chạp chớp chớp đôi mắt một lần nữa.
Tỉnh.
***
Sắc mặt Thánh Thượng tái nhợt, ho khan đứt quãng, y buông tay xuống, nhìn thần tử vẻ mặt đầy hoảng sợ phía dưới, chậm rãi cười: "Sao vậy, nhìn thấy trẫm sao không nói nữa?"
Sắc mặt Vương thái úy và mấy thần tử xung quanh trắng bệch, hai đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.
Thánh Thượng thấp giọng kêu một tiếng, "Vương thái uý."
Trên mặt Vương thái úy lộ ra vẻ tuyệt vọng: "Có thần."
"Ngươi còn chưa trả lời trẫm." Thánh Thượng tiến lên phía trước một bước, khi ngọc quan* bước ra ánh nắng mặt trời, ánh nắng lướt qua người y, lộ ra một bóng hình thon dài nhẹ nhàng đong đưa trên mặt đất: "Trẫm chưa chết, lý do này đủ chưa?"
*cái cài trên đầu á
Thánh Thượng từng bước đi xuống bậc thang, từng bước đi đến trước mặt Vương thái úy.
Bước chân y giống như một thanh đao đòi mạng, nhóm văn võ bá quan đang quỳ lạy, vội nhường ra một đường cho Thánh Thượng.
Cuối con đường này, chính là Vương thái úy và đồng đảng.
Đầu óc Vương thái úy là một mảnh trắng xóa, hai chân nhũn ra, ngay cả sức để thẳng lưng cũng không còn nữa, hối hận và sợ hãi đang không ngừng gào thét trong lòng, Thánh Thượng hôn mê mấy chục ngày đã khiến Vương thái úy hoàn toàn quên mấy sự uy nghiêm và đáng sợ của y, đến khi Thánh Thượng tỉnh dậy, lại một lần nữa đứng trước mặt Vương thái úy, mỗi một lỗ chân lông của hắn đều kêu gào sợ hãi, thì hắn mới nhớ tới vị này.
Cố Nguyên Bạch, đây chính là Cố Nguyên Bạch đã từng huyết tẩy Tề vương phủ, chém quân phản loạn.
Tay Vương thái úy không tự chủ được mà run rẩy, hắn nghe thấy bên tai có tiếng hàm răng va vào nhau cành cạch, nghiêng đầu nhìn thử, thì ra là mấy quan viên đồng đảng kia.
Bọn họ đã sợ hãi đến bắt đầu run rẩy cả người rồi.
Cuối cùng, Cố Nguyên Bạch đi đến trước mặt Vương thái úy và đồng đảng.
Kim long hung mãnh uốn lượn trên đôi giày màu vàng, hai mắt lạnh lùng.
Kim long lọt vào trong mắt của đám người đang quỳ gối dưới đất, khiến mồ hôi trên trán bọn họ chảy đầm đìa, nhỏ giọt xuống ngay trước du long.
"Thánh Thượng." Đã có người nhịn không được dập đầu, từng tiếng nặng nề vang lên: "Thần sai rồi!"
Trên mặt Cố Nguyên Bạch thiếu chút khí huyết, mùi nước thuốc trên người dày đặc, y nhẹ nhàng khụ một tiếng, ôn nhu nói: "Trẫm không chịu nổi sai của các ngươi."
Tiếng bước chân nặng nề đồng thời vang lên, một đội cấm quân mặc giáp đen từ bên ngoài chạy vào.
Tay cấm quân cầm khiên lớn và đại đao, dáng người cao to cường tráng, nhìn đám quan viên quỳ đầy đất như hổ rình mồi.
Cố Nguyên Bạch nói: "Bắt lấy."
Cấm quân xông lên trước, như mãnh hổ mà bắt giữ toàn bộ vây cánh đám quan viên âm thầm cấu kết với Vương tiên sinh lại, áp giải xuống.
Cố Nguyên Bạch nhìn nhóm thần tử không ngừng kêu oan nhận sai, vẻ mặt bình tĩnh không chút dao động.
Có thần tử liều chết can ngăn, thanh âm phát run nói: "Thánh Thượng, mấy người Vương đại nhân đưa ra ý kiến như vậy, cũng chỉ vì muốn củng cố triều đình, yên lòng bá tánh mà thôi."
"Trẫm biết." Cố Nguyên Bạch đột nhiên cười: "Điền Phúc Sinh."
Điền Phúc Sinh tức khắc cầm thánh chỉ nhanh chân bước ra, tuyên đọc hành vi phạm tội của đám người được ghi chép rõ ràng bên trong.
Thánh Thượng ở bên trong tiếng tuyên đọc này mà quay người lại, không nhanh không chậm hướng về cung điện.
Các vị quan viên ngửa đầu lên, nhìn theo bóng dáng Thánh Thượng, bất an và khủng hoảng trong lòng cũng dần bình tĩnh lại.
Đợi Điền Phúc Sinh tuyên đọc xong, còn cười tủm tỉm nói một câu "Các vị đại nhân, xin hãy trở về nha môn đi.", các vị quan viên không phản bác lấy một câu, yên tâm cùng đồng liêu tốp ba tốp năm, hướng về phía nha môn của chính mình.
Một khi Thánh Thượng tỉnh lại, liền giống như một ngọn núi nguy nga, chỉ cần ngọn núi này còn ở đây, là có thể kiềm chế toàn bộ quan viên, ổn định lòng bá tánh trong thiên hạ.
Trong điện, Vương tiên sinh và vị bằng hữu tốt kia của hắn bị đè chặt quỳ gối trong đại điện.
Ngón tay của người Phù Tang đã bị đứt mất bốn ngón, máu tươi chảy lênh láng đầy đất.
Hai con sói hung dữ bị thị vệ túm chặt một bên, nước dãi từ răng nanh chảy xuống còn nhiễm chút máu tươi khi cắn đứt ngón tay của tên Phù Tang.
Cố Nguyên Bạch được Tiết Viễn đỡ vào, chậm rãi đi đến trước bàn ngồi xuống.
Lần té xỉu này, cộng thêm mấy chục ngày hít phải quốc hương Tây Hạ lúc trước, đã khiến cho thân thể Cố Nguyên Bạch trở nên vô cùng suy yếu.
Y dựa vào