(Chương sì poi tránh reup)
Ngươi có thời gian cả đời để dây dưa với ta, thế nhưng ta lại không có nhiều thời gian như vậy.
Cố Nguyên Bạch hít một hơi lại một hơi, có chút dồn dập, cũng có chút chậm rãi thở dốc, hơi nước lượn lờ, ngưng tụ thành bọt nước mượt mà trên chóp mũi.
Tiết Viễn nói nhiều lời như vậy, hắn muốn nhìn vẻ mặt của Cố Nguyên Bạch, thế nhưng khuôn mặt của Cố Nguyên Bạch đã bị che kín một nửa, biểu cảm gì cũng chẳng nhìn thấy.
Tiết Viễn thầm nghĩ cứ như vậy đi, nhìn không thấy vẻ mặt của Cố Nguyên Bạch thì hắn còn có thể tự lừa chính mình là y thích hắn, nếu chẳng may nhìn thấy vẻ mặt chán ghét, như vậy mới khó chịu.
Đôi mắt bị che kín lại, một vùng tối đen, Cố Nguyên Bạch vô thức mở mắt ra, lòng bàn tay Tiết Viễn ngứa ngáy như bị lông chim cọ qua.
Tiết Viễn hôn lên trán Cố Nguyên Bạch, hai bên thái dương, bọt nước trên mũi cũng bị hắn hôn đi, cuối cùng hôn từng cái từng cái lên hai má y.
Trấn an Cố Nguyên Bạch vừa mới sững sờ.
Môi Cố Nguyên Bạch mấp máy, Tiết Viễn thấy y như thế vội chặn lại, sợ Cố Nguyên Bạch lại nói lời tổn thương người gì đó.
Cố Nguyên Bạch quay mặt đi, nói: "Nước bẩn rồi, đứng lên."
Rốt cuộc Tiết Viễn cũng buông lỏng tay đang che mắt Cố Nguyên Bạch.
Cố Nguyên Bạch vừa muốn nhìn hắn, Tiết Viễn nháy mắt một cái lại ôm y lên, mặt tiểu hoàng đế chôn trong lồng ngực hắn, vẫn là một mảnh tối đen.
"Đừng nhìn ta." Tiết Viễn đã nhận ra ý đồ của Cố Nguyên Bạch: "Lúc này ta thật sự rất khó coi."
Lòng bàn tay Tiết Viễn chạy dọc theo sống lưng Cố Nguyên Bạch, trên bờ có một bộ y phục mới tinh và áo choàng, Tiết Viễn ngồi trên ghế, ôm tiểu hoàng đế lên đùi mình, sau đó nhìn sang bên cạnh, tiện tay lấy một sợi dây cột tóc che mắt Cố Nguyên Bạch lại.
Tay chân Cố Nguyên Bạch không có chút sức lực nào, động cũng không động đậy nổi, có lẽ là vì suối nước nóng, có lẽ là vì lửa giận, cũng có khả năng là vì vừa được thỏa mãn, thanh âm cũng trở lên lười biếng: "Tiết Viễn, chúng ta nói chuyện chút đi."
Tiết Viễn mặc y phục cho y, đôi tay quy củ, không dừng lại lấy một khắc.
Cánh tay gầy yếu xuyên qua tay áo, tiếp đến là hai chân.
Tiết Viễn biết Cố Nguyên Bạch gầy, thế nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy rõ y gầy đến mức nào.
Âm thầm cắn chặt khớp hàm, ngón tay dùng sức đến trắng bệch.
Sau khi mặc y phục cho Cố Nguyên Bạch xong, chính hắn lại ướt đầm đìa mà ôm người lên, vượt qua hai con sói, chậm rãi đi ra ngoài, thản nhiên nói: "Hiện tại ngươi quá bình tĩnh, ta không chiếm được ưu thế.
Đợi khi nào ngươi có tình cảm, ta lại nói chuyện với ngươi."
Hắn vỗ vỗ Cố Nguyên Bạch: "Ngủ một giấc trước đi."
Cố Nguyên Bạch nhắm lại mắt, cười hừ một tiếng: "Có lần đầu tiên quả nhiên sẽ có lần thứ hai, trẫm ở trước mặt ngươi không phải là hoàng đế, cũng không phải là chủ nhân của ngươi."
"Là chủ nhân của ta." Tiết Viễn cúi đầu hôn một cái lên tóc y: "Chủ tử, đừng bướng bỉnh nữa, ngủ chút đi."
Thanh âm của hắn trầm thấp, Cố Nguyên Bạch thật sự có chút mệt mỏi và buồn ngủ, đầu óc y mơ mơ hồ hồ một hồi, cuối cùng thật sự rơi vào mộng đẹp.
Một khắc trước khi y mất ý thức, Cố Nguyên Bạch nghĩ thầm, rất nhiều lần rồi, tại sao cứ ở trước mặt Tiết Viễn, y nói ngủ là ngủ luôn vậy?
Tiết Viễn ôm Cố Nguyên Bạch về phòng, cẩn thận đặt y lên giường.
Hắn đứng ở mép giường nhìn Cố Nguyên Bạch, nhìn trong chốc lát mới đi tìm một bộ y phục để thay.
Đến khi trở về, lại ngồi bên mép giường nhìn khuôn mặt say ngủ của tiểu hoàng đế.
Ánh sáng tối tăm chiếu lên người hắn, đáy mắt đen thẫm, râu ria xồm xoàm, mười lăm ngày đêm chạy thục mạng, cho dù là Tiết Viễn, hiện tại cũng cực kỳ chật vật.
Vốn Tiết Viễn không thèm để ý đến vẻ ngoài của mình, bởi vì diện mạo của hắn tuấn mỹ, lại là thiên kiêu chi tử, đương nhiên sẽ không để ý đến những thứ nào.
Thế nhưng đến khi gặp Cố Nguyên Bạch, hắn lại không tự chủ được mà chú ý đến túi da của mình.
Nhìn trong chốc lát, không biết qua bao lâu, người trên giường nhăn mày lại, dường như có chút khó chịu.
Tiết Viễn sờ mặt y, lại sờ sờ đôi tay, thật lạnh.
Hắn thở dài một hơi, leo lên giường, nhấc chăn lên nằm vào rồi ôm Cố Nguyên Bạch vào lòng.
Cứ như vậy thì phải làm sao bây giờ a, sợ lạnh thế này, thôn trang có suối nước nóng đã ấm áp lắm rồi, nếu như tới ngày đông giá rét, chẳng phải sẽ khó chịu đến muốn mạng sao?
Thân thể Tiết Viễn mệt mỏi đến cực hạn, ngày mai hắn phải lên ngựa quay lại biên quan rồi, thế nhưng hiện tại, hắn lại trơ mắt mà nhìn Cố Nguyên Bạch, luyến tiếc nhắm mắt.
Giống như ngủ cũng chỉ lãng phí thời gian mà thôi, không nỡ đi ngủ.
Cố Nguyên Bạch cảm nhận được hơi ấm, mặt mày vừa nhăn lại cũng giãn ra, Tiết Viễn cầm tay y nhét vào lồng ngực, hai chân quấn lấy hai chân y, hạ thấp thanh âm: "Thoải mái không?".
ngôn tình hay
Cố Nguyên Bạch thở nhẹ ra một hơi, Tiết Viễn cười thầm một tiếng, ám chỉ nói: "Nếu ngươi thật sự nạp cung phi, người nào có thể sười ấm tay chân cho ngươi thế này chứ? Đến lúc đó có khi ngươi còn phải làm ấm tay ấm chân cho các nàng, không tốt."
Tiết xa dừng không được miệng, đứt quãng nói cái không ngừng.
Nửa đêm, cố nguyên bạch tỉnh một lần, phát hiện hắn còn đang nói, nói được vốn dĩ liền ách thanh âm càng khó nghe xong, cố nguyên bạch thanh tỉnh một cái chớp mắt, nhưng thần trí còn có điểm hỗn độn: "Bắc cương......"
"Bắc cương thực hảo," Tiết đường xa, "Ngày liền kia bị đánh đến đầy đầu là bao, chạy đi tìm tất vạn đan, nhưng tất vạn đan cái kia kẻ gian giảo hoạt vạn phần, cái này mùa đông qua đi, ngày liền kia thủ hạ liền phải đổi thủ lĩnh."
"Tất vạn đan có đứa con trai," cố nguyên bạch mơ hồ chỉ điểm, "Con của hắn ghi hận tất vạn đan thủ hạ đệ nhất đại tướng ô nam, ô nam rất nhiều lần đều muốn âm thầm giết tất vạn đan nhi tử."
Tiết xa: "Ta nhớ kỹ."
Cố nguyên bạch đang muốn nhắm mắt tiếp theo ngủ, chóp mũi lại giống như nghe thấy được vài sợi tơ máu vị, hắn giữa mày nhảy dựng, "Ngươi chạy đã chết mấy thớt ngựa?"
"Năm thất." Tiết xa.
Từ Bắc cương nhanh nhất tốc độ tới kinh thành, như thế nào cũng yêu cầu một tháng thời gian.
Cố nguyên bạch nhớ rõ Tiết xa phía trước theo như lời nói, mười lăm thiên, mười lăm thiên hắn đuổi lại đây, hắn dọc theo đường đi rốt cuộc là như thế nào lại đây.
Người đều có một cái cực hạn, mười lăm ngày, hắn liền ngủ đều chưa từng ngủ quá sao?
Trong phòng lặng im sau một lúc lâu, cố nguyên bạch đột nhiên mở bừng mắt, hắn đứng dậy, Tiết xa cũng đi theo mạc danh đứng dậy, nhưng lại tại hạ một khắc bỗng chốc bị đế vương đè ở đầu giường.
Cố nguyên bạch đè nặng hắn, cầm tay nhẹ nhàng vỗ hắn mặt, không chút để ý nói: "Tiết chín dao, thiên tử nhập ngươi hoài?"
Trong phòng ánh nến một cái không lưu, trong bóng tối thấy không rõ Tiết xa