(Chương sì poi tránh reup)
Cố Nguyên Bạch nhìn vết máu này, một lát sau, y xuống giường đi tới chỗ cửa sổ, ánh mặt trời chiếu vào, chói lóa đến mức cảnh sắc bên ngoài cũng không rõ ràng.
Ánh mặt trời xán lạn thế này, đúng là thời tiết tốt để khởi hành.
Đột nhiên Cố Nguyên Bạch giơ tay che kín mắt, che đi ánh mặt trời chói chang, cười nhẹ vài tiếng.
Đúng là thủ đoạn tốt, Tiết Cửu Dao.
Người bên cạnh cẩn thận: "Thánh Thượng?"
Cố Nguyên Bạch cười trong chốc lát liền xoay người: "Người đâu."
Tiết Viễn đến như một cơn gió, đi cũng như một cơn gió.
Một đêm qua đi, không một ai biết hôm qua còn có một tên Tiết Cửu Dao đến đây.
Cố Nguyên Bạch ngồi trong đình dùng trà với mọi người, còn đang suy nghĩ đến tột cùng hắn còn có bản lĩnh gì, lại nghe người khác gọi vài tiếng mới lấy lại tinh thần giương mắt nhìn sang.
Khổng Dịch Lâm cười cười: "Hôm qua Thánh Thượng ngâm suối nước nóng, có cảm thấy ấm áp hơn chút không?"
"Có." Cố Nguyên Bạch: "Chỉ là giữa chừng có một con chim hoang dã bay tới, còn làm rơi vài cọng lông chim trong ao của trẫm."
Khổng Dịch Lâm cảm thán: "Không ngờ vào này còn có thể nhìn thấy chim ở chỗ hòa thân vương."
Các vị thanh niên tài tuấn hầu hạ ở bên, đều muốn biểu hiện một phen trước mặt Thánh Thượng, ngồi không cũng nhàm chán, sau khi xin phép được đồng ý, bọn họ liền mở một hội văn nho nhỏ.
Tạm lấy hoa làm đề, chỉ đến ai thì người đó phải làm một bài thơ.
Đây là phần khai vị thường có trong hội văn, Thường Ngọc Ngôn khẽ mỉm cười, đôi tay chắp sau người, tự tin mười phần.
Cố Nguyên Bạch cố ý tạo dựng danh tiếng cho Thường Ngọc Ngôn, thanh danh ngày xưa của hắn đâu bằng nay, trong số những người ở đây, có không ít người xem hắn là kẻ địch đáng gờmm
Tuổi tác của Thang Miễn còn nhỏ, hơn nữa còn chưa lập quan, hắn chủ động chạy ra đình hái một đóa hoa dâm bụt sắp nở, đến khi vui vẻ đầy mặt muốn chạy về, vừa quay người lại thì đối diện với khuôn mặt của hòa thân vương.
Mặt Thang Miễn thoáng chốc bị dọa cho trắng bệch, nói chuyện run run: "Vương, Vương gia......"
Hòa thân vương lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, ngầm có ý cảnh cáo: "Thế mà ngươi còn dám xuất hiện trước mặt Thánh Thượng."
Thang Miễn cực kỳ hoảng loạn, hiện tại Lý Duyên cùng cất giấu bức họa của Thánh Thượng với hắn không có ở đây, chỉ còn mình hắn đối mặt với hòa thân vương, trong khoảng thời gian ngắn, chân tay có chút luống cuống: "Vương gia, xin nghe tiểu thần giải thích!"
Hòa thân vương lại trực tiếp xoay người, bước nhanh về hướng đình."
Vạt áo của hắn tung bay, Thang Miễn hoang mang lo sợ, hốt hoảng đuổi theo, sợ hòa thân vương sẽ nói cho Thánh Thượng biết hắn đã từng làm chuyện gì.
Mà ở trong đình, mọi người chờ mãi chẳng thấy Thang Miễn đâu đang đừa giỡn nói chuyện vui vẻ.
Thánh Thượng được mọi người vây vào giữa, các quan viên trẻ tuổi tài hoa hơn người ghé vào hai bên y, những quan viên này đều là thiên kiêu chi tử, tuổi còn trẻ đã thi đậu tiến sĩ vào Hàn Lâm Viện, Khổng Dịch Lâm có quan hệ tốt với những người ngày, cũng đủ chứng mình những người này đều không phải là người cổ hủ.
Một bụng đầy kiến thức thi thư, ở đây có nhiều vị tuấn tài như vậy, nhưng ánh mắt của hòa thân vương vẫn đặt lên Cố Nguyên Bạch đầu tiên.
Hơi thở của hắn lắng đọng xuông, nhanh gọn dứt khoát tiến lên hành lễ: "Thần bái kiến Thánh Thượng."
"Hòa thân vương tới rồi." Cố Nguyên Bạch cười cười vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình: "Ngồi đi."
Chư vị quan viên hướng tới hòa thân vương hành lễ, thối lui vị trí.
Hòa thân vương đi lên trước ngồi xuống, cố nguyên bạch nghiêng đầu nhìn hắn, "Hôm qua trẫm có chút thể mệt, ngủ đến sớm chút.
Sáng nay nghe điền phúc sinh nói, hòa thân vương tối hôm qua chuyên môn lại đây tìm trẫm, tựa hồ có một số việc muốn cùng trẫm nói?"
Canh miễn theo sát ở phía sau, nghe thế câu nói chỉ cảm thấy mắt đầy sao xẹt, đầu váng mắt hoa.
Hòa thân vương lại không có nói hắn, mà là cúi đầu nhìn trên quần áo mãng văn, bình tĩnh đến giống như một cái chết đàm: "Thánh Thượng, thần chỉ là muốn cùng ngài nói một kiện hỉ sự.
Trước đó vài ngày đại phu tới cửa chẩn trị, Vương phi có hỉ."
Cố nguyên bạch đột nhiên nhìn về phía hắn.
Hòa thân vương còn đang nhìn đầu gối tay, mặt nghiêng lạnh nhạt, ngón tay mất tự nhiên co rút, nhìn không giống như là biết được chính mình thê tử có hài tử trượng phu, mà như là một cái lạnh băng đao phủ, "Phu nhân hiện tại không nên diện thánh, nàng trước đó vài ngày bị chút kinh hách, đại phu nói, muốn thời khắc ở trong phủ hảo hảo an thai mới hảo."
Hai vị này tiên đế huyết mạch, cuối cùng là có tiếp theo bối.
Điền phúc sinh lẩm bẩm nói: "Là đại hỉ sự, thiên đại hỉ sự."
Tiên đế ở khi, hòa thân vương vẫn luôn ở trong quân giao tranh, hàng năm bên ngoài không trở về phủ, hòa thân vương phủ đều phải rơi xuống hôi.
Trở về kinh thành lúc sau, thời gian dài như vậy cũng không có nghe nói quá con nối dõi tin tức, hơn nữa tiên đế đồng dạng là con nối dõi đơn bạc, không ít người đều suy đoán hoàng gia huyết mạch có phải hay không chính là như thế khó duyên.
.
truyện xuyên nhanh
Mọi người chắp tay chúc mừng, trên mặt đều mang lên cười, trong khoảng thời gian ngắn chỉ cảm thấy hỉ khí dương dương.
Hòa thân vương khách sáo vài câu, cố nguyên hỏi không: "Thai nhi mấy tháng lớn?"
"Mau hai tháng," hòa thân vương giật nhẹ môi, "Mạc ước là ở Thánh Thượng Vạn Thọ Tiết lúc sau có, thật sự là có phúc khí."
Cố nguyên bạch cười, cất cao giọng nói: "Điền phúc sinh, thưởng!"
Điền phúc sinh đồng dạng cao giọng đáp: "Là!"
Hòa thân vương đạo: "Thần thế Vương phi cảm tạ Thánh Thượng."
Cố nguyên bạch cười lắc lắc đầu, lôi kéo hòa thân vương cánh tay đứng lên, cùng hắn cùng nhau chậm rãi hạ đình, tính toán nói chút huynh đệ gian tư mật lời nói.
Dừng ở hắn phía sau hòa thân vương cúi đầu nhìn hắn tay, chỉ cảm thấy này tay như thế nào như vậy thon dài gầy yếu, ở hắn thâm sắc thường phục thượng bạch đến giống như trong suốt giống nhau.
Vương phi tay cũng bạch, lại không có nam nhân kinh mạch cùng gân xanh, này tay mặc dù là sống trong nhung lụa, cũng là một đôi nam nhân tay, trên đời duy độc này một đôi tay.
Giữa đêm khuya những cái đó thời gian, hòa thân vương nằm ở Vương phi trên người, bắt lấy cánh tay của nàng khấu lên đỉnh đầu, có đôi khi mồ hôi ướt đẫm, thất thần bên trong liền sẽ thủ sẵn Vương phi cằm, kêu: "Cố liễm."
Vương phi đã biết tâm tư của hắn.
Nhưng hòa thân vương lại rất nhẹ nhàng, hắn giống như rốt cuộc có thể tìm được cái có thể nghe hắn nói này đó bí mật người giống nhau, đem trong lòng này đó đủ để tức chết liệt tổ liệt tông, đủ để gặp trời phạt nói đều không kiêng nể gì mà nói cho Vương phi.
Vương phi sợ tới mức run bần bật, nhưng không cần thiết sợ hãi, hòa thân vương sẽ không đối nàng làm cái gì, vừa lúc tương phản, hòa thân vương sẽ cho nàng một cái hài tử, một cái có thể gánh vác nàng tương lai vinh hoa phú quý hài tử.
Thánh Thượng cùng hòa thân vương chậm rãi mà đi, hai người vóc người đều là cao gầy thon dài, đình trung mọi người nhìn bọn họ càng đi càng xa, trên mặt hoặc nhiều hoặc ít mà toát ra vài phần thất vọng.
Khổng dịch lâm chủ động mở miệng nói: "Chư vị, ta chờ còn tiếp tục sao?"
Chử vệ thu hồi tầm mắt, rũ mắt nhàn nhạt nói: "Đều đã nói tốt, vậy tiếp tục đi."
Canh miễn đưa lên phù dung hoa, khổng dịch lâm nhìn sắc mặt của hắn, trong mắt chợt lóe, "Canh đại nhân, ngươi sắc mặt như thế nào như thế không tốt?"
Canh