*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Tracy Cái mầm nhọn xanh đậm kia chỉ nhú lên một tí, đại bộ phận đều chôn trong lòng đất.
Y Chu dùng móng vuốt đào đào, đào một lúc cũng đào không ra.
Hắn ngửi ngửi, há mồm cắn rớt chòi non nhú ra kia, đánh cái hắt xì rồi đi.
Cái thứ đó ăn mà phiền toái như vậy, hắn tình nguyện bị đói.
Đại khái đã biết ý nghĩ của hắn, Y Chu đi lên hai bước lại thấy một cái măng khác.
Cái này cùng cái trước không giống nhau, ngọn măng này nhô ra khỏi mặt đất hơn ba tấc, rễ dưới mềm xốp, tựa hồ chỉ cần nhẹ nhàng bẽ lấy là có thể ra tới.
Y Chu tiến lên nghiêm túc nghiên cứu, như cũ dùng móng vuốt đào đào, sao đó tát một cái chụp qua.
Ngọn măng liền đứt gãy, lộ ra nội tâm trắng sữa, tản ra thanh hương hấp dẫn.
Y Chu cuối đầu, vươn đầu lưỡi liếm liếm.
Có chút chan chát, như kì lạ là rất hợp khẩu vị của hắn.
Hắn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, thôi cứ ăn vậy.
Từ lúc gặp được ngọn măng đầu tiên, Y Chu đã rất đói bụng, loại đói khát theo thời gian càng lâu thì càng nghiêm trọng, mà hắn lại càng không nguyện ý ủy khuất chính bản thân mình.
Nghĩ như vậy, Y Chu liền trực tiếp ngồi xuống đất, tay bắt lấy nửa đoạn măng bị gãy kia, dùng răng lột lớp vỏ bên ngoài, bắt đầu gặm cắn.
Rõ ràng hương vị không quá tốt, vừa chát vừa đắng, nhưng Y Chu tựa hồ yêu chết cái tư vị này, ăn một lúc liền không ngừng được.
Rất đói a.
Ăn xong ngọn măng trên tay, cảm giác đói khát cũng không vơi đi bao nhiêu, ngược lại bởi vì nếm qua hương vị đồ ăn lại càng trở nên kịch liệt.
Lắc lắc phủi rớt vụn vỏ trên người, Y Chu quay đầu ngó ngó xung quanh. Nhìn thấy mảnh đất bị lá khô che phủ không biết từ khi nào mọc ra một đám tiêm mầm.
Một đám nhòn nhọn so với cái hắn vừa ăn càng lớn hơn, tất cả đều cách không xa, chỉ cần duỗi móng vuốt ra là có thể chạm tới.
Hoàn toàn không cảm giác được có gì đó không đúng, Y Chu động động thân thể, bẻ gãy một ngọn măng khác, sau đó tiếp tục ăn.
Ăn xong vẫn là rất đói bụng.
Cục béo đen trắng trên mặt đất hơi hơi nghiêng đầu, nhìn đồ vật vừa bắt lấy trong tay, khó hiểu.
Vì cái gì ăn mà cứ như không ăn vậy ha?
Không ai nói nguyên nhân cho hắn, chỉ có mùi hương của măng tản ra không ngừng dụ dỗ cái bụng đói của hắn tiếp tục ăn vào.
Y Chu ngồi dưới đất suy nghĩ, đột nhiên buông măng trên tay ra, đứng lên.
Nếu ăn cũng vô dụng, vậy không ăn nữa, hắn còn muốn đi lên phía trước nữa đó nha.
Tuy rằng không biết phía trước rốt cuộc có cái gì.
Tư Hằng dưới chân núi nhìn hắn tiến lên một bước, nhẹ nhàng thở ra.
Tiểu gia hỏa ở bậc thang thứ nhất dừng lại thời gian không ngắn, đây cũng là bình thường, thời điểm mới vừa đi Vấn Tâm Lộ sẽ bị ảo cảnh mê hoặc, quên mất chính mình là ai, càng về sau thì ý thức của bản thân mới dần dần thức tỉnh.
Tuy rằng biết trước bậc thứ nhất tình huống sẽ như thế nào, Tư Hằng cũng không tránh khỏi lo lắng, vẫn luôn quan sát. Hiện tại người động, y mới có thể nhẹ nhõm.
Y Chu đi về trước không lâu liền đi ra phiến rừng trúc kia, cùng rừng trúc tương giao chính là một thành trấn lớn.
Trong thành trấn phá lệ náo nhiệt, người trên đường tựa hồ như ai cũng đều có chuyện gấp gáp quan trọng, Y Chu còn chưa kịp phản ứng đã bị đám người xô đẩy đến một con phố khác.
Chỗ này nhìn trống trải hơn một chút, nơi nơi đều là âm thanh rao hàng.
Hắn có hơi thất thần. Một tiểu hài tử thoạt nhìn tầm tám chín tuổi đi đến trước mặt hắn, lôi kéo tay hắn đi về phía trước: "Nhị cẩu ngươi còn ở đây ngây ngẩn cái gì, mau đi theo ta, chậm liền không có."
Y Chu bị người lôi kéo, mơ mơ màng màng đi theo người ta, chân hắn đi về phía trước, đầu lại cúi thấp, nhìn chằm chằm tay đang bị người giữ chặt.
Cái tay này, tựa hồ có chút gì đó không đúng?
Hắn mơ hồ nhớ rõ bộ dạng trước kia mình không phải thế này, như cụ thể là như thế nào, Y Chu nghĩ không ra.
Quên đi, không nghĩ nữa.
Hai người ở trong đám người rẽ trái rẽ phải, đi đến một cửa hàng.
Trước cửa hàng đứng một đội người rất dài, tiểu hài tử lôi kéo hắn đẩy ra đám người trực tiếp đi đến chỗ trước, cùng người ta nói vài câu, sau đó lôi Y Chu tiến vào.
"Còn may là tiến vào được, nếu không Phi Thăng Đan không tới phiên chúng ta." Tiểu hài tử đi phía trước thở hỗn hển, quay đầu nhìn Y Chu nói.
"Phi Thăng Đan?"
"Đúng vậy a, nhị cẩu ngươi quên rồi sao? Hôm nay là ngày Đan Các phát đan mỗi năm một lần, ăn Phi Thăng Đan vào liền có thể trực tiếp phi thăng thành tiên." Tiểu hài tử nói, vỗ vỗ bả vai Y Chu: "Thế nào, thời khắc mấu chốt vẫn là Nhị mao ca ta đối với ngươi tốt đi."
Phi Thăng Đan, ăn vào có thể thành tiên?
Thành tiên là cái gì?
Y Chu cảm thấy từ này rất quen thuộc, nhưng lại nghĩ không ra, trong lòng hắn suy nghĩ, cũng không né tránh tay Nhị Mao đang chụp qua. Nhị Mao thoạt nhìn tiểu không lớn, nhỏ nhỏ gầy gầy, kì thực lực tay lại rất lớn, chụp trên bả vai hắn còn ẩn ẩn đau.
Không lâu sau, đại môn Đan Các vừa vặn mở ra, đám người nháy mắt xôn xao lên, Y Chu bị đám người phía sau đẩy tới, rất nhanh liền đã đi trong đan các.
Người của Đan Các phụ trách phát đan dược là một người trung niên, khuôn mặt nho nhã, hắn từ trong bình màu xanh biếc đổ ra một viên đan dược màu nâu, đưa cho Y Chu, "Cho tiểu hữu."
Y Chu không nhận, Nhị Mao bên cạnh ăn đan dược xong còn chưa đi liền thúc giục, "Nhị cẩu ngươi mau nhận lấy, ăn vào phi thăng."
Nghĩ hồi lâu, Y Chu rốt cuộc nhớ phi thăng là cái gì rồi.
Đó là đăng đỉnh tu vi, chịu đựng thiên địa khảo nghiệm, tới một thế giới khác.
Y Chu nhìn chằm chằm người trung niên phát đan dược, rồi lại quay đầu nhìn về phía Nhị mao bên cạnh, lại quay đầu nhìn người phía sau.
Những người đó đều nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt vội vàng, có chút quỷ dị.
Hắn "tát" rớt viên đan dược trước mắt mình, từ trong đội ngũ đi ra, nhìn Nhị mao vẫn luôn không ngừng ồn ào nói: "Ta không phải nhị cẩu."
"Ngươi không phải nhị cẩu thì là cái gì? Đừng có mê sảng." Nhị mao bắt lấy hắn, giữa năm ngón tay xuất hiện một viên đan dược, cho vào miệng Y Chu.
Y Chu nhất thời thiếu chút nữa thất thủ, may là phản ứng kịp bắt
được cái tay kia của Nhị mao, Nhị mao hô đau một tiếng, đan dược liền từ trên tay Nhị mao rơi xuống trên tay hắn.
Hắn bóp chặt hàm dưới của Nhị mao, cầm đan dược trên tay nhét vào, sau đó phủi phủi tay, liếc mắt nhìn xung quanh một cái.
Những người xung quanh tựa hồ không có ý định tiến lên ngăn cản, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm hắn, Y Chu bị nhìn liền có chút nhút nhát, hắn đẩy một tường người trước măt, đi ra ngoài.
Trừ bỏ cửa hàng ở ngoài này, người ở những chỗ khác đều không có gì quỷ dị, Y Chu không ngừng đi về phía trước, rốt cuộc cũng nhìn thấy được cửa thành.
Cửa thành đóng chặt, không có người trông coi, hắn dốc hết sức lực mở cửa, mới có thể từ bên trong đi ra ngoài.
Sau khi đi ra liền gặp một tòa thành khác.
So với tòa thành ban đầu phong cách cổ xưa, thì tòa thành này xoa hoa lãng phí hơn rất nhiều.
Đường phố rộng lớn, có thể chứa sáu chiếc xe ngựa song song cùng đi, ven đường trồng cây đào, gió nhẹ thổi qua, liền có phiến phiến đào hoa rơi xuống. Hai bên đường là gác mái tinh xảo, cửa sổ trên gác mái mở ra, ở giữa truyền từng trận giọng nỉ non mềm mại.
Y Chu vươn tay, bàn tay trước mắt có làn da trắng nõn, ngón tay thon dài, khớp xương mượt mà, là một đôi tay thuộc về người trưởng thành.
Đôi tay này tựa hồ vốn hẳn là lớn lên ở trên người hắn (?), Y Chu hai mắt nhìn chăm chăm, cũng không rối rắm thêm, đi về phía trước.
Hiển nhiên người trong thành không thể dễ dàng để hắn đi như vậy.
Phát hiện không có biện pháp đề đơn thuần nói chuyện, hắn liền dừng chân, âm thanh trong lầu lại càng đa dạng, thậm chí còn có nữ hài tử đem đầu ló ra ngoài cửa sổ thăm dò, mời đón hắn hắn tiến vào.
Y Chu làm lơ tất cả, chân không ngừng đi về phía trước, thái độ của hắn đại khái chọc giận những người đó, dần dần, gió ngừng thổi, đào hoa ven đường không hề bay xuống, thậm chí đân dần khô héo.
Y Chu biết là không ổn, nhanh chân chạy về phía trước, nhưng đã chậm.
Sắc trời đột nhiên tối xuống, chỉ trong nháy mắt liền không còn nhìn thấy được năm ngón tay*, chỉ ánh đèn trong lầu các chiếu sáng một khu vực nho nhỏ.
*ý nói tối đen không nhìn thấy gì á Y Chu đứng giữa đường, xung quanh thường thường có hắc ảnh bay qua, bên tai là giọng nói cực nhỏ của bọn họ.
"Lưu lại đi. "
"Hôm nay ngày tốt cảnh đẹp, công tử sau không cùng ta cộng phó Vu Sơn."
"Quan quân, nô gia nhớ ngươi đến thật khổ sở nha."
Những giọng nói đó dần dần còn thêm tiếng thở dốc, cuối cùng liền há mồm nói ra những dâm từ diễm ngữ.
Y Chu nhìn khu vực phía trước, có chút do dự.
Những người đó chỉ thấp đèn chỗ địa phương đó, phía trước không có... Như cũ nói chính là.. quá tối.
Suy nghĩ của hắn như bị mấy thứ kia dò thám biết được, vốn dĩ có mấy ánh đèn phát ra từ cửa sổ, cũng dần dần tối đi.
Âm thanh bên tai liền đổi giọng, trở nên âm trầm.
"Vào phòng, nếu không giết ngươi."
"Không đi vào, ta đây liền luôn đi theo ngươi nga ~"
"Buổi tối trong mộng gặp mặt được không a ha ha ha.. "
"Quan quân muốn nhìn bộ dáng của nô gia không nha?"
Y Chu rốt cuộc mở miệng: "Không muốn."
Đôi môi hắn run rẩy, thanh âm nghẹn ngào, như là cực kì sợ.
Mấy thứ kia dĩ nhiên sẽ không cho hắn nguyện ý, Y Chu không muốn nhìn, bọn họ liền nhất định để cho hắn nhìn. Sau khi nói xong, khu vực trước mắt bỗng dưng sáng bừng, một đạo hắc ảnh thổi qua bên người, đứng ở trước mặt Y Chu, nhoẻn miệng cười.
Tóc nàng dài rối tung ở bên hông, mặc một thân bạch y, sắc môi ảm đạm, tròng mắt toàn màu đen, khóe mắt có hai hàng huyết lệ chảy xuống, cổ so với người khác dài hơn một đoạn, rập rạp những lỗ kim khâu.
Thứ kia dán sát vào mặt Y Chu, ở bên tai hắn hà hơi: "Quan quân ~~, nô gia có đẹp không?"
"Khó coi." Trong tay Y Chu không biết khi nào xuất hiện một cây gậy, hắn nâng tay lên, hung hăng đạp vào đầu cái thứ khó coi trước mắt này, thứ kia sau khi bị gõ một lúc liền cứ như vậy biến mất, chỉ còn một đóng tro bụi đen rơi trên mặt đất.
Xung quanh lại không có động tĩnh gì, Y Chu hít sâu một hơi, bước vào bóng đen trước mặt.
Những thứ phía sau lớn tiếng nguyền rủa, nhưng lại không có tiến lên cản trở, Y Chu nhìn hai tay hoàn toàn trống không, cười một cái, tiếp tục đi về phía trước.
Trong bóng đêm, tựa hồ có một đạo ánh sáng xuất hiện ở xa xa.
Tư Hằng đi theo phía sau Y Chu, Vấn Tâm Lộ đối với y tựa hồ không có bất kì ảnh hưởng nào, thấy đồ đệ dừng lại ở mỗi bậc thang thời gian đều rất ngắn, y vừa lòng gật gật đầu.
Nhưng loại tốc độ này cũng không duy trì quá lâu, rất nhanh, Y Chu dừng lại ở một bậc thang, bất động.
Vẫn là một phiến rừng trúc, so với rừng trúc gặp ban đầu bất đồng, cánh rừng trúc này xanh um tươi tốt, ở trên một ngọn núi, bên cánh rừng có một sơn động, bị hòn đá lấp kín, bình thường rất khó phát hiện.
Y Chu lại thay đổi hình dạng, hắn tựa hồ cực kì yếu, đi một bước đều khó khăn, rất vất vả mở to mắt, đã bị một đầu lưỡi hồng nhạt liếm từ đầu đến đuôi.
_________
Editor: tui đã đem Y Chu trở lại rồi đây... Hiuhiu... ٩(๛ ˘ ³˘)۶♥