*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Tracy Y Chu còn chưa suy xét được, đã bị liếm lật qua lại.
Hắn duỗi móng vuốt ý đồ muốn đem chính mình giải cứu khỏi đầu lưỡi kia, nhưng hình thể chênh lệch quá lớn, nên không có hiệu quả gì.
Đầu lưỡi vẫn không ngừng liếm, sau khi đem hắn liếm qua một vòng, liền cường điệu mà với vào một chỗ trọng điểm nào đó.
Y Chu thẹn thùng mà vùng vẫy thân thể muốn chạy thoát, nhưng lại bị một tay gấu to đè lại, thân thể một nửa bị cố định, hắn chỉ có thể động hai chân sau, đồng thời mở miệng, muốn biểu đạt chính mình phản kháng.
Nhưng vừa mở miệng, lỗ tai nghe được một tiếng "ân", âm thanh mềm mại của tiểu thú.
Chủ nhân đầu lưỡi nghe được liền ngừng, sau đó cũng phát ra một âm thanh cùng loại hữu lực hơn nhiều, kêu xong lại tiếp tục liếm.
Trong âm thanh mang theo ý tứ trấn an, U Chu sau khi nghe xong liền mạc danh an tâm xuống, hắn ngừng giãy giụa, trong lòng lại có chút nghi hoặc.
Chính mình trước đó chính là như vậy sao?
Giống như không phải, nhưng nghĩ lại, tựa hồ xác thực chính là như vậy nha.
Hình thể thu nhỏ, đầu óc cùng năng lực cũng tự nhiên giảm xuống, Y Chu suy nghĩ không có kết quả, cũng không tiếp tục rối rắm vấn đề này.
Thân thể bị liếm đến giãn ra, có thứ gì đó chảy ra từ trong thân thể, trên người Y Chu bị hàm răng ngậm, di chuyển đến chỗ khác.
Vẫn là trên người yêu thú kia, chỉ là vị trí dời đến chỗ khác, trước mắt là nhũ đầu nhô lên, so với miệng hắn còn lớn hơn một chút.
Cảnh tượng này cực kì quen thuộc, Y Chu thậm chí không cảm thấy không được tự nhiên hay thẹn thùng gì đó, rất tự nhiên mà ngậm lấy hút sữa lên.
Chất lỏng ấm áp chảy vào trong miệng, mang chút chút hương vị, sức uống hắn còn nhỏ, chưa được mấy ngụm đã no rồi.
Mẫu thú lại đem hắn dưới thân ngậm lên, thả đến trước ngực, dùng móng vuốt ấn trên người hắn rồi liếm liếm, từ trong yết hầu phát ra tiếng kêu ngữ điệu trầm thấp.
Như là một khúc ru ngủ.
Y Chu không chút phòng thủ, ngáp một cái, bị Mẫu thú ôm đến trên hõm vai, bốn phía an tĩnh ấm áp, không chống đỡ bao lâu liền lâm vào giấc ngủ say.
Y Chu bị tiếng thú hô bừng tỉnh, thời điểm tỉnh lại trong động chỉ có một mình hắn, hắn được đặt trong ổ làm bằng thảo điệp, trên người còn sót lại một chút độ ấm.
Bên ngoài truyền đến một tiếng thú rống.
Đó không phải là âm thanh của mẫu thú sao!
Không biết sức lực lấy từ đâu ra, Y Chu khởi động thân thể mềm như bông, vượt qua thảo oa* còn cao hơn cả chính mình, một đường gập ghềnh đi tới cửa, thấy được hai chỉ thú đang tranh đấu bên ngoài.
*
ổ làm bằng cỏ Kia vẫn là hắc bạch mãnh thú*, cùng một con báo trên người màu đen sọc.
*
gấu trúc bự đó ???? Con báo thoạt nhìn cũng không cường tráng, ít nhất so với mẫu thú gầy hơn rất nhiều, nhưng thời điểm hai thú tranh đấu, Mẫu thú cũng không chiếm được tiện nghi.
Lại là một vòng công kích.
Con Báo nhảy lên cao, nhảy đến trên người mẫu thú, há mồm cắn lỗ tai. Mẫu thú bị đau, vươn chân trước muốn chụp lấy con Báo nọ, con báo lại gắt gao cắn chặt lấy, trực tiếp đem lỗ tai kia xé rách xuống.
"Ân!"
"Ân~"
Trong rừng cây đồng thời phát ra hai âm thanh, một cái là do mẫu thú đau rống, cái khác là do Y Chu hoảng loạn sợ hãi kêu.
So với Mẫu thú, âm thanh của Y Chu nhỏ hơn rất nhiều, nhưng tai báo lại nhanh nhẹn nghe được, nó từ trên người mẫu thú nhảy xuống, nhảy ra cách một khoảng, đảo mắt theo dõi tiểu thú.
Tiểu thú kia quá nhỏ, chỉ to bằng bàn tay, không đủ để nó cắn một ngụm, nhưng nhìn biểu tình khẩn trương của Mẫu thú cách đó không xa, trong mắt con báo lại hiện lên một tia xảo trá.
Nó đi qua đi lại vài bước, sau đó đột nhiên tăng tốc, liền chạy như bay hướng về cửa động, Mẫu thú tự nhiên không để nó dễ dàng như ý, nổi giận gầm lên một tiếng theo sau.
Hắc bạch mãnh thú tốc độ cũng không chậm, nhưng thế nào cũng kém hơn so với báo, mắt thấy báo đen đã sắp gần tới cửa hang, dưới tình huống cấp bách Mẫu thú phi nhanh tới muốn ngăn cản, lại không nghĩ rằng báo đen đột ngột xoay người, cắn vào mũi Mẫu thú.
Mũi gấu trúc là nơi mẫn cảm nhất, Mẫu thú bị cắn trong nháy mắt mất đi năng lực phản kháng, báo đen liền muốn tiến lên cắn vào yết hầu, lúc này Mẫu thú lại nghe được tiểu thú mảnh mai kêu to.
Đại khái kích thích bản tính làm mẹ trở nên mạnh mẽ, rõ ràng đã đau đến rên rỉ, nhưng đầu óc Mẫu thú trong khắc đó trở nên vô cùng thanh tỉnh, nó nhìn đúng phương hướng hữu lực bước đi, đem báo đen cắn tới đẩy lùi.
Nhìn công kích đã nắm chắc rơi vào khoảng không, báo đen nhất thời không phản ứng kịp, trong một chốc ngây ngẩn đó, trước mặt liền xuất hiện một bàn tay gấu.
Tay gấu mang theo phẫn hận của Mẫu thú gào thét mà đến, đánh thẳng vào mặt, sức lực cực lớn, báo đen bị đánh ngã sấp mặt xuống đất, trong nhất thời liền chóng mặt nhức đầu.
Nhưng địch nhân không cho nó thời gian hòa hoãn, nó còn chưa từ mặt đất bò dậy, Mẫu thú đã đến trước mặt, tay gấu lại lần nữa chụp xuống, kèm theo chính là móng vuốt sắc bén của dã thú.
Mẫu thú cắn lấy yết hầu báo đen không buông, thẳng đến khi cảm giác phản kháng của địch nhân dần đình chỉ, mới buông miệng ra.
Nó quá mệt mỏi, lại còn chưa được ăn cơm, nên vốn đã cực kì suy yếu, lại cùng báo đen tranh đấu hao phí toàn bộ sức lực, trên người nơi nơi đều là vết thương, vừa mới buông lỏng liền ngã xuống trên mặt đất.
"Ân ~"
Một màn này giống như đã từng gặp qua, Y Chu sợ hãi kêu một tiếng, hắn chậm rãi từ cửa động bò ra, gian nan lướt qua thi thể báo đen, tiến đến bên cạnh mẫu thú, duỗi chân trước ra đẩy đẩy.
Mẫu thú không lên tiếng, nhưng khi móng vuốt vươn ra Y Chu cảm nhận được đối phương thở ra một hơi, trong lòng thoáng yên ổn lại, hắn bò bò đến gần chút, vươn đầu lưỡi nhỏ liếm liếm trên chóp mũi Mẫu thú.
Trên mũi Mẫu thú có một vòng dấu răng, là do báo đen cắn tới khi nãy, trong đó chỗ bị ranh nanh cắn trúng liền thành một cái huyết động, hiện tại máu loãng vẫn không ngừng chảy ra ngoài lông.
Y Chu thân thể không tiện lắm, gấp gáp cái gì cũng giúp không được, hắn trong lòng nôn nóng, cũng chỉ có thể liếm liếm máu từ miệng vết thương chảy ra ngoài. Không biết nghe từ đâu, nước bọt có thể giúp khôi phục miệng vết thương, Y Chu liếm từng cái từng cái, sau khi liếm xong, lại bò đến trên người mẫu thú liếm chỗ khác.
Thời gian quá lâu, thời điểm hắn bò lên trên miệng vết thương khác đã kết vảy, Y Chu không dám động vào đó, lại quay đầu đi xe lỗ tai mẫu thú.
So với chỗ khác, lỗ tai là nơi bị thương nghiêm trọng nhất, tai bên phải chỉ còn một nửa, chỗ hỏng còn mang theo miệng vết thương bất quy tắc do bị cắn xé rách.
Nhìn vào cực kì đau lòng, Y Chu bò đến bên cạnh tận lực không chạm vào miệng vết thương, vươn đầu lưỡi nhỏ liếm chỗ vẫn đang đổ máu kia.
Đầu lưỡi vừa chạm tới, mẫu thú dưới thân liền run rẩy, Y Chu lập tức lui lại, chờ mẫu thú an tĩnh xong, cũng không dám lại tiến lên.
Trời dần dần tối, trong rừng thổi đến một cơn gió lạnh.
Y Chu cảm thấy lạnh, hắn kêu mấy một tiếng nhưng không làm đánh thức mẫu thú, liền dọc theo đầu, cẩn thận mà chuyển đến chỗ cổ, rúc vào người Mẫu thú sưởi ấm.
Trong miệng đều là mùi máu tươi tanh ngọt, có chút buồn nôn, bụng còn đang đói, Y Chu liếm liếm móng vuốt nhưng cũng không tìm sữa uống, hắn ở trên người mẫu thú tìm một vị trí thoải mái, cứ như vậy nặng nề ngủ.
Dù sao cũng là ở bên ngoài, gió lạnh bốn phương tám hướng thổi tới làm độ ấm trên người không giữ được lâu, Y Chu nửa đêm bị đông lạnh tỉnh lại, mà thân da lông bên dưới cơ hồ cũng có chút lạnh.
Trong lòng Y Chu dâng lên một mảnh khủng hoảng, hắn duỗi dài cổ, đẩy đẩy mẫu thú, một tiếng lại một tiếng kêu, kêu đến giọng phát đau cũng không ngừng nghỉ.
Hắn kêu to rốt cuộc cũng có kết quả, thời điểm Y Chu sắp bị đông lạnh đến thần chí không rõ, Mẫu thú cuối cùng cũng phát ra một chút âm thanh.
Tay gấu giơ lên, chuẩn xác tìm được tiểu thú trên người, chậm rãi đưa đến trước ngực, mẫu thú cúi đầu, cắn cắn trên người tiểu gia hỏa, gian nan từ trên mặt đất bò dậy, đi vào trong sơn động.
Có vách đá ngăn trở gió lạnh, Mẫu thú đi đến chiếc ổ bên trong góc tường, ngồi xuống thả tiểu thú ra, từng cái từng cái liếm.
Lưu trình giống như trước đây, liếm xong lại cho ăn, đem tiểu thú đặt xuống tốt, nghiêng đầu dựa vào vách động, nhắm mắt lại.
"Ân~" Ngươi đừng ngủ a!
Y Chu đẩy đẩy nó.
Mẫu thú hừ một tiếng, thanh âm suy yếu lại mang theo hương vị trấn an, lúc sau lại không có đáp lại.
Y Chu lo lắng đề phòng cả đêm, chờ đến khi ánh mặt trời chiếu vào, lại chờ Mẫu thú tỉnh.
Tuy rằng bị thương rất nghiêm trọng, nhưng mẫu thú rốt cuộc tỉnh lại, chờ đến khi miệng vết thương toàn bộ kết vảy, lông trên người Y Chu cũng đã dài ra một tầng, đã có năng lực
giữ ấm nhất định.
Lúc này, Mẫu thú cũng có thể đi ra ngoài kiếm ăn.
Hắc bạch mãnh thú đi ra ngoài trở về, trong miệng ngậm hai ngọn măng, vừa trở về liền đem hai ngọn măng buông ra, đi tới ổ ngậm lấy tiểu thú thả trên người mình, hai mẫu tử bắt đầu chia nhau ăn cơm.
Có thức ăn, miệng vết thương của mẫu thú cũng khôi phục nhanh hơn rất nhiều, chỉ qua tuần trăng đã tốt hơn không sai biệt lắm, chỉ là lỗ tai bị thiếu mất một nửa, nhắc nhở một hồi tranh đấu trước đó. M
Nơi này hình thú loại lớn không nhiều, ngoại trừ con báo đen kia, Y Chu chưa từng thấy qua mãnh thú khác.
Trong rừng sinh hoạt cực kì an nhàn, mỗi ngày ăn ngủ ngủ ăn, lại hưởng thụ mẫu thú dùng nước miếng tắm rửa.
Ngẫu nhiên đôi khi Y Chu cũng cảm thấy có chút hư không, hắn cảm thấy chính mình tựa hồ đã quên đi thứ gì đó, nhưng tóm lại là nghĩ không ra, liền quên đi.
Thời gian rất nhanh trôi qua, thời gian Y Chu ăn ngủ chơi, tiểu đoàn mao dần dần đã lớn lên, cũng bắt đầu rời khỏi sơn động, thăm dò thế giới bên ngoài.
Mẫu thú cũng không để hắn thoát ly khỏi tầm mắt, thiên địch đối với tiểu gấu trúc có rất nhiều, hơi không chú ý liền sẽ xuất hiện loại tình huống không thể lường trước được.
Bị gia trưởng trông coi, chơi đùa đều không thoải mái, cái này không thể làm cái kia cũng không thể, không bao lâu đã bị ngậm kéo trở về.
Hắn hiện tại trưởng thành rất nhiều, không giống khi còn nhỏ bị ngậm ở trong miệng, Mẫu thú đều tùy tiện tìm một vị trí trên cổ, giống như tha cẩu chết mà đem nhi tử kéo về.
Còn may Y Chu da dày thịt béo, bị kéo một đường cũng không đau.
Trên người chỉ là dơ một chút thôi, dùng nước miếng tắm một chút là tốt rồi.
Y Chu học được leo cây.
Đây tựa hồ là kỹ năng thiên phú của hắn, khi có thể ra ngoài hoạt động, hắn liền tìm một cái cây ôm đi lên.
Lúc mới bắt đầu Mẫu thú không cho hắn trèo cao, vừa mới leo lên cao chút liền đem hắn túm xuống, nhưng dần dần liền không quá hạn chế, chỉ là luôn đi theo sau hắn để phòng ngừa ngoài ý muốn.
Người ta nói lên cao có thể nhìn xa, nhưng hình như lại không áp dụng được đối với cánh rừng này.
Bởi vì Y Chu bò lên cây trúc sao với những cây khác đều cao hơn, cũng không thấy được cảnh tượng phía xa.
Trừ bỏ một mảnh đất nhỏ bên ngoài, những chỗ khác đều ngập trong sương mù.
Hắn bắt đầu nghi hoặc, còn chưa kịp nghĩ nhiều đã bị Mẫu thú bên dưới kêu trở về.
Y Chu kêu một tiếng, ôm thân cây bò xuống, khi đi xuống cảm giác còn rất khủng bố, hắn ôm thân cây từng chút từng chút nhích mông nhỏ bò xuống, khi rơi xuống trên một thân cây, hắn bắt đầu đổi phương hướng.
Một chút khoảng cách như vậy mà làm tiêu hao không ít thể lực đâu, Y Chu chuẩn bị nghỉ ngơi, hắn ôm thân cây thở hổn hển, theo thói quen mà nhìn ra phía xa xa.
Lại thấy nơi đó ẩn ẩn xuất hiện một con đường.
Con đường này, là thông đến chỗ nào nha? Cục béo khóa ngồi ở trên thân cây, nghiêng đầu suy tư, hắn không nghĩ con đường này sẽ đi đến chỗ nào, nhưng lại mơ hồ nhớ đến chỗ đó có người, muốn hắn đi về phía trước.
Người kia là ai?
Không chờ Y Chu tiếp tục nghĩ, Mẫu thú ở dưới kêu lên, Y Chu lên tiếng, tiếp tục bò xuống.
Đi xuống dưới rồi, hắn nhất định phải tìm cơ hội đến đó thử xem, nói không chừng có thể nhớ ra được nhiều thứ.
Đối với cục béo cả ngày chỉ ăn ngủ chơi mà nói, xuất hiện một thứ đồ vật kì lạ, lực dụ hoặc là cực kì cao.
Y Chu đi theo Mẫu thú trở về chỗ ở, trên đường nhìn thấy một đống vỏ măng chất thành núi nhỏ, đó là Mẫu thú ăn để lại.
Mắt hắn nhìn thẳng bên cạnh, đi một đoạn xa, lại quay đầu nhìn lại.
Cảm giác có chỗ nào đó không đúng.
"Đại đạo vô hình, sinh dục thiên địa; đại đạo vô tình, vận hành nhật nguyệt; đại đạo vô danh, trường dưỡng vạn vật." Trong mộng, tựa hồ như có ai đó ở bên tai niệm những lời này, Y Chu trở mình, bẹp bẹp miệng, trong lòng tự động tiếp lời: "Ta không biết kỳ danh, nói chi cường danh."
Kinh văn rất dài, hồi lâu mới niệm xong, sau khi xong lại bắt đầu niệm lần thứ hai.
Y Chu cảm thấy có chút khát, hắn trở mình, tứ chi gian ra, bẹp bẹp miệng.
Kinh văn lần hai còn chưa có niệm xong, Mẫu thú đã đem Y Chu đẩy tỉnh, hắn còn mơ mơ hồ hồ, há miệng ngáp một cái, nửa khép mắt. Hây, không ngủ ngon a.
Từ trong ổ bò dậy, tiếp đó là thời gian uống sữa, Y Chu híp mắt tìm được chỗ quen thuộc, há mồm ngập lấy.
Sữa tươi dũng mãnh vào cổ họng, Y Chu híp mắt khẽ hừ một tiếng, tiếp tục thanh tĩnh đem kinh niệm xong, người nọ nói qua với hắn niệm kinh không thể niệm một nửa, bỏ dỡ nửa chừng sẽ bị đội nón xanh.
(hửm hửm, kiểu giáo dục vợ kiểu mới @@!) Nhưng nón xanh là cái gì? Người nọ là ai nha? Y Chu hơi hơi mở mắt ra, sữa tươi trong miệng quên nuốt xuống, từ bên miệng chảy xuống.
Kí ức mơ hồ như bị một phủ một tàng cát, như thế nào cũng không rõ ràng lắm, hắn suy nghĩ một hồi lâu, tựa hồ nhớ ra một cái hình ảnh.
Nhìn thấy một khuôn mặt nam nhân không rõ ràng, cùng với một cục béo trắng đen không lớn lắm, trên đầu cục béo đội một cái đấu lạp màu xanh lục, lộ ra hai lỗ tai nhỏ màu đen.
Nam nhân không biết nói cái gì, miệng không ngừng đóng mở, cục béo đối diện thỉnh thoảng cũng gật gật đầu.
Y Chu nghe không được thanh âm, vì thế tất cả chú ý đều đặt trên đấu lạp đang đội trên đầu kia.
Bên cạnh đấu lạp màu xanh non, còn phác họa thêm dây đằng màu xanh lục đậm, ở giữa dây đằng còn mọc ra từng đóa nụ hoa xấu hổ màu đỏ tươi phóng to.
Mặc kệ là dây đằng hay nụ hoa đều sinh động như thật, không giống như là được thêu vẽ lên, nhưng lại ở trên cái nón màu xanh non, liền có vẻ.....
Rất xấu nga! Làm sao có thứ xấu như vậy chứ! Thật cay mắt! Người làm ra cái mũ này khẳng định là một cái ngốc tử!
Tiểu thú tròn tròn trên mặt đất hoàn toàn tạc mao, hét lên một tiếng, làm cho Mẫu thú kinh sợ lui về sau vài bước.
Y Chu còn đang đắm chìm trong hình ảnh trước đó, phát tiết một lúc mới có thể giải bài oán giận trong lòng.
Sau khi hồi thần, hắn đã bị Mẫu thú ngậm kéo lên.
Mẫu thú vừa bị hoảng sợ, quyết định cấp cho tiểu thú một chút sắc mặt, Y Chu liền bị kéo soàn soạt một đống ra ngoài, bị áp thiếu chút nữa rớt nửa cái mạng, mới được Mẫu thú buông ra.
Hai mẹ con lại đi tìm măng, Y Chu bên cạnh nhìn quanh, xem nó ăn cái gì.
Nhìn một hồi, cảm giác kì quái ngày hôm qua lại dâng lên.
Tựa hồ có người nói với nó, măng chỉ có ở nơi nào đó một đoạn thời gian mới có.
Hắn cuối đầu nhìn chân trước chính mình, sau đó tiến tới một cái động đào ra một ngọn măng, nhìn chằm chằm vào bên trong.
Hiện tại là tháng mấy nga?
Độ ấm nơi này mỗi ngày đều không sai biệt lắm, thời gian mặt trên lên núi cũng giống nhau, măng không ngừng mà mọc ra cái mới, cây trúc trong rừng lại không có biến hóa gì.
Đến lúc này, Y Chu rốt cuộc phát giác ra điểm không đúng.
Tất cả những thứ trước mắt đều là thật sao?
_____________
Editor lảm nhảm: cầu ủng hộ, cầu yêu thương, cầu động lực... Hãy vote hoặc cmt... ???? Ps: vẫn là cái nón xanh...nón xanh phá giải tất cả... Nón xanh vô địch.