"Hắc Ám Thánh Nữ ?"
"Đúng vậy, là Hắc Ám Thánh Nữ."
Từ ngoài phòng lại bước vào một thân ảnh đen kịt, u ám nhưng ...!thấp lùn, giọng nói thì rất buồn cười khá giống tiếng vịt nhại theo tiếng người.
Tuy vậy bốn tên tự xưng là bề tôi của Hắc Ám Thánh Nữ kia khi thấy thân ảnh thấp lùn liền quỳ sạp xuống đất, đầu cắm xuống đất hận bản thân không thể cuối đầu thấp hơn đối với sự tồn tại đang đứng trước mặt kia.
Bọn chúng đồng thanh hô to:
"Tham kiến Ma Chủ !!!!"
Hữu Tình im lặng đánh giá bóng đen trước mặt.
Nhưng rồi nàng cũng theo đó chầm chậm quỳ xuống, sinh hoạt ở Hoàng Cung Đại Lý nhiều năm đối với việc quỳ lạy nàng đã sớm quen thuộc, cũng không khiến nàng khó chịu bao nhiêu.
"Tất cả miễn lễ.
Bốn người các ngươi lui ra ngoài trước đi ta có mấy điều muốn nói với Thánh Nữ."
"Tuân mệnh !!"
Bốn tên người không ra người quỷ không ra quỷ kia liền nhanh chóng đi ra khỏi phòng, để lại không gian chỉ có Hữu tình và bóng đen.
"Đã bao nhiêu lâu rồi chúng ta lại gặp nhau hả Gà Con ?"
Hữu Tình liền mơ hồ.
"Ý ngài là đang hỏi ta ?"
Chỉ nghe cái bóng đen thở dài một hơi rồi từ từ theo đó giải trừ hắc ám đang bao lấy thân thể, lộ ra thân hình nhỏ nhắn, xinh xắn, trắng muốt.
Hữu Tình: Một con Vịt !?
Trong đầu nàng bắt đầu thấy ong ong, Ma Chủ ma khí ngút trời, chỉ hận không thể nào đem cả Chân Võ đại lục hại cho gà bay chó chạy lại là một con vịt ?
Thấy vẻ mặt của Hữu Tình con vịt Ma Chủ liền đưa đôi mắt đen láy nhìn nàng với vẻ thương hại.
"Chắc ngươi còn chưa biết ngươi là Phượng Hoàng nữ đời thứ 99, cũng là đời cuối cùng theo lời sấm truyền của Sáng Thế Thần."
"Phượng Hoàng Nữ ? Ta ư ?"
Mặc dù tư liệu về Phượng Hoàng Nữ rất hi hữu nhưng nàng vẫn trong một vài quyển sách cổ thấy có đề cập sơ qua rằng: "Cứ mỗi một vạn năm sẽ có một nữ tử được Phượng Hoàng chiếu mệnh, trở thành phối ngẫu của Chân Mệnh Thiên Tử của thời đại đó...!".
Tuy nhiên lúc đó nàng cũng chẳng suy nghĩ nhiều, cũng chẳng vì mình có Khí Linh có liên quan tới Phượng Hoàng mà nghĩ tới việc mình là Phượng Hoàng Nữ.
Đơn giản là vì nữ tử có Khí Linh Phượng Hoàng thì nhiều lắm như Triệu Phi Yến chẳng hạn, Khí Linh của nàng là một thanh băng thương có thể gọi ra Băng Phượng, đối trọng với nàng là Hỏa Phượng.
Cũng vì lý do đó mà hai người các nàng được gọi là Đại Lý quốc Song Phượng.
— QUẢNG CÁO —
Con vịt Ma Chủ chậm rãi đi lại gần rồi nhẹ nhàng nhảy lên đầu nàng, nó chễm chệ đặt mông ngồi xuống.
Hữu Tình đương nhiên đâu dám chống cự, nàng sẽ không vì ngoại hình đáng yêu của con vịt này mà quên rằng nó là Ma Chủ của Hắc Ám Thần Điện nơi khai sinh của hầu hết mọi tội lỗi trên thế gian.
"Ta sẽ ban cho ngươi một cái tên mới.
Ngươi lựa đi đặt cái nào cho bá khí vào.
Đừng có như mấy kiếp trước của ngươi cái gì Văn Nhân cái gì Linh Lung làm ta nổi cả da gà khi phải gọi ra miệng."
Hữu Tình lại tiếp tục nghi hoặc.
"Kiếp trước ...!của ta ?"
Hữu Tình nghĩ thầm không phải kiếp trước của nàng là Từ Trúc ở Đông Nam ngũ quốc hay sao ? Không lẽ con vịt này ở Hắc Ám Thần Điện quá lâu nên bị ngáo ?
Chỉ nghe nó lại nói:
"Những kiếp trước của ngươi nữa.
Sau này ngươi đủ mạnh rồi sẽ lại tìm về ký ức thôi.
Sẽ hơi đau đầu một chút nhưng từ từ rồi ngươi cũng quen."
"Mà thôi để ta giúp ngươi một chút vậy."
Con vịt liền hướng đầu của Hữu Tình mà mổ một cái rõ đau.
Trong đầu nàng như có một phong ấn thần bí nào đó được nới lỏng, đồng thời cũng xuất hiện một số hình ảnh không liền mạch.
Nàng thấy một thiếu nữ mặc đồ đen đang đứng ở trên một tòa tháp cao chọc trời nhìn ngắm bầu trời màu tím đầy những huyền hoàng chi khí, bên cạnh chính là con vịt đang ngồi chễm chệ trên đầu nàng.
Thiếu nữ nói với con vịt rằng:
"Tiểu Uyển, muội thấy nơi này như thế nào ? Nơi này là Không Gian và Thời Gian hai vị thần tặng cho ta nhân ngày sinh thần đó."
Cảnh vật lại chuyển, nàng thấy thiếu nữ đang bế con vịt để lên một cái bảo tọa đen kịt, rồi nàng nói:
"Ngươi bây giờ là tân nhiệm Ma Chủ, cả Hắc Ám Thần Điện bây giờ là của ngươi.
Thời gian của ta đã đến, ta phải một lần nữa luân hồi ...!Tiểu Uyển ngoan nào, hãy một lần nữa chờ ta trở về nhé !"
Con vịt cứ thế ngồi ở trên bảo tọa chờ đợi người thiếu nữ quay về, cứ thế mười năm, một trăm năm, một ngàn năm cuối cùng một vạn năm.
Cuối cùng nó đã đợi được người mà nó chờ mong bấy lâu nay.
Đầu Hữu Tình giờ đau như búa bổ, nhưng nàng vẫn hướng con vật đáng thương trên đầu mà hỏi:
"Ngươi là Tiểu Uyển ?"
Nhưng thứ đáp lại nàng lại là một cú mổ khác.
"Tiểu Uyển cái con khỉ.
Cho đến khi ngươi lấy lại được ký ức thì ngươi phải gọi ta là Ma Chủ bệ hạ."
Con vịt thật sự mổ không lưu tình, đầu nàng vốn đã đau giờ càng nhức thêm.
"Nếu ta là Phượng Hoàng Nữ ? Vậy thế giới kia là sao ?"
Con vịt nhỏ đập nhẹ hai cánh rồi nói: — QUẢNG CÁO —
"Ý ngươi là nơi mà ngươi gọi là Địa Cầu ấy hả ? Ta cũng không rõ lắm, vừa nãy nhìn qua ký ức của ngươi ta đoán nơi đó chắc thuộc về một vùng thứ nguyên khác.
Đợi sau này ngươi khôi phục lại ký ức thì chúng ta lại đến nơi đó du lịch thử."
"Mà được rồi, ngươi cũng chẳng cần phải suy nghĩ nhiều.
Ngươi một thế này muốn được gọi là gì ?"
Hữu Tình trầm ngâm, bây giờ nàng có chút hỗn loạn, các hình ảnh và ký ức đang chồng lập