A Yên tỉ mỉ nhớ lại chuyện khi đó, miếng thịt lợn đó là nàng ấy lấy từ Thượng Thiên cục.
Bởi vì khi đó đã gần đến thời gian ăn trưa, cung nhân trong cục đều rất bận, A Yên liền kéo lấy một cung nhân để hỏi.
Cung nhân kia chỉ vị trí lấy thịt xong liền xoay người đi làm việc khác, nàng ấy liền cầm miếng thịt lợn đặt trong đĩa sứ kia đi.
Đây là nguyên liệu nấu ăn duy nhất lấy từ bên ngoài cung của ta để sử dụng.
Cháo ngày hôm đó bị Phó Đình Ngạn giữ lại.
Khi phái người kiểm tra phát hiện trong bát cháo đó chỉ có thịt lợn là có độc, mà trùng hợp bị ta ăn một thìa, nên ta mới bị trúng độc.
Miếng thịt lợn đó chưa dùng nhiều.
Vào đêm ta trúng độc, Phó Đình Ngạn đã điều tra kĩ lưỡng tẩm cung của ta, khi A Yên bị bắt cũng tìm ra miếng thịt lợn đó.
Cung nhân nghiệm độc nói với Phó Đình Ngạn, là độc thạch tín.
Từ đó, mọi chuyện đều hợp lý.
Khi nói chuyện, vẻ mặt của A Yên do dự và bất lực, nói năng luống cuống hỏi ta liệu Phó Đình Ngạn có giết nàng ấy hay không.
Nhưng hiện tại Phó Đình Ngạn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng ấy.
Ta an ủi A Yên, nói với nàng ấy cho dù có ra sao cũng phải chịu đựng đến khi ta tìm ra được hung thủ thật sự, tuyệt đối sẽ không để nàng ấy đợi quá lâu.
Thời gian còn lại của ta không còn bao nhiêu, nội thị chưởng quản hình ti trong cung đã đi vào đưa A Yên đi.
Trước khi đi nàng ấy liệu mạng nắm lấy ngón tay của ta, cuối cùng vẫn bị người kéo ra.
Không có thời gian để ta đau lòng, đầu tiên ta gọi chưởng sự của Thượng Thiện cục đến đây.
Thượng Thiện cục là bắt nguồn của tất cả các loại thức ăn được sử dụng trong cung thành này.
Vì sao đột nhiên xuất hiện một miếng thịt lợn có độc? Khi các nguyên liệu nấu ăn được đưa vào cung sao có thể không điều tra ra.
Ta phái người đi tìm chưởng sự của Thượng Thiện cục.
Chưởng sự họ Lý là một nam tử trung niên gầy yếu, rất nhát gan.
Ta mới đe dọa vài câu, Lý chưởng sự đã trung thực kể lại tất cả mọi chuyện.
Gần đây Thượng Thiện cục bị chuột phá hoại nghiêm trọng, luôn có nguyên liệu nấu ăn bị chuột gặm nhấm, lại không thể để mèo đi vào Thượng Thiện cục nên các cung nhân mới nghĩ ra một cách.
Bôi thạch tín lên thịt, thái lát để làm bả độc, dụ chuột ra để giết.
Thời gian dài dần dần mất tác dụng nên liền thay đổi cách đổ thạch tín vào thịt.
Còn về việc tại sao thịt dùng để diệt chuột lại xuất hiện trên bàn nấu ăn, ông ta cũng không rõ.
Chung quy là kết quả của việc không quản lý tốt, ta giao chưởng sự cho thượng hình ti.
Trong