Theo lời kể của người hầu, cung nhân kia của Thượng Thiện Cục đã không thấy tung tích từ đêm ta trúng độc, đợi tới khi ta phái người đi tìm mới phát hiện, đối phương đã treo cổ chết trên cây cổ thụ trong lãnh cung rồi, không có bất cứ dấu vết nào của sự vùng vẫy.
Chết không đối chứng, ta cũng không có cách nào xác định được có phải cung nhân này vì sợ tội mà tự sát không.
Không có bất cứ chứng cứ nào chỉ vào A Yên, mọi chuyện cũng cứ kết thúc như vậy.
Ta và A Yên thoát chết trong gang tấc, cuối cùng cũng có thể thở phào.
Ta cũng không dám dễ dàng làm đồ gì cho Phó Đình Ngạn ăn nữa, thành thực ở bên cạnh hắn làm việc, nếu như có cần gì khác thì sẽ nói trực tiếp với Trần nội thị.
Mấy ngày nay Phó Đình Ngạn vẫn luôn gặp gỡ các trọng thần, mãi cho đến khi gần đây truyền ra một tin tức.
Hắn quyết định đi Sa Châu trước, ngự giá thân chinh.
Đỗ Tướng quân gửi quân báo tới, quận Cao Xương đại thắng, thu hồi lại được toàn bộ đất đai đã mất, nhưng những năm gần đây thảo nguyên Hung nô màu mỡ, đã cung cấp cho chúng một nguồn cung dồi dào, giờ đây binh lực khỏe mạnh, mặc dù tạm thời đã đánh lui, nhưng chắc chắn bọn chúng sẽ trở lại xâm lược.
Càng huống hồ, ở bên ngoài quận Cao Xương là là con đường thương mại thông tới Tây Vực, nếu như Hung nô không ngừng cản trở, sứ thần của triều ta sẽ không thể thuyết phục được các nước Tây Vực liên hợp để chống lại Hung nô.
Việc khôi phục quận Cao Xương là một sự cổ vũ cực lớn đối với các tướng sĩ, nếu như Hoàng đế đích thân xuất chinh vậy thì lòng người sẽ càng phấn khởi.
Chuyến xuất chinh của Phó Đình Ngạn được định vào hai tháng sau, lúc đó đã là mùa đông rồi.
Khi hắn và ta nói chuyện này, ta đang cắt giấy cho hắn, ta nói cho hắn Sa Châu không so được với trong kinh, ngày đông vô cùng lạnh lẽo, gió Bắc lạnh thấu xương, gió đập thẳng vào mặt giống như dao cắt lên mặt.
Bởi vì gần đây hắn lao lực quá độ cho nên đã bị bệnh, ta có thể ngửi được mùi thảo dược nhàn nhạt ở trên người hắn, thời gian hắn đi Sa Châu vẫn còn cách hai tháng nữa, vẫn kịp làm cho hắn một chiếc áo choàng thật dày.
“Ta chuẩn bị đưa nàng cùng đi tới Sa Châu.
”
Ta nghe hắn nói xong, trong lòng hân hoan, chợt cảm thấy Sa Châu không còn xa vời giống như trong giấc mộng nữa, nhưng vui mừng được một giây đã bị lí trí chiếm đoạt.
Đích thân xuất chinh còn đem theo thê thiếp dường như không thích hợp lắm.
“Nàng là người Sa Châu, phụ thân là Tướng quân Sa Châu, biết ngôn ngữ Hung nô, hiểu rõ cảnh vật của Tây Bộ, đưa nàng đi rất thích hợp.
” Phó Đình Ngạn đặt bút xuống, liếc ta một cái, “Nàng không muốn đi?”
“Thiếp muốn đi.
”
Ta sợ Phó Đình Ngạn thất hứa thế là vội vàng đồng ý.
Khóe miệng của Phó Đình Ngạn khẽ cong lên: “Lúc Ân Diêu tới tận cửa tìm nàng hỏi tội cũng không thấy nàng nhanh mồm nhanh miệng như thế này.
”
“Bệ hạ nói đùa rồi.
” Ta nở một nụ cười khô khan lấy lệ.
Mục đích của Ân Diêu rõ ràng chỉ thiếu điều viến hẳn lên mặt, cho nên nàng tin chắc rằng nàng ta sẽ không thành công.
Dù sao thì Phó Đình Ngạn cũng không có ý định để ngôi Hoàng hậu cho nàng ta.
Nhưng ta vẫn có chút nghi ngờ: “Trong triều có rất nhiều đại thần tài giỏi, tại sao bệ hạ muốn đưa thiếp theo?”
“Ta không ở đây thì nàng có thể sống ở nơi này bao lâu?”
Hắn nói bình tĩnh nhưng lại khiến ta nghe ra được sự nguy hiểm: “Nàng không quyền không thế, suốt ngày ở trong vương cung, chỉ có ta chống lưng cho nàng, kết cục như thế nào, bản thân nàng chưa từng nghĩ tới à?”
Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lương của ta, thấm ướt quần áo.
Ta nuốt nước bọt, nhưng lại được Phó Đình Ngạn xoa đầu.
“Nếu như sợ hãi thì tốt nhất là đứng ở một nơi ta có thể nhìn thấy, một khi rời khỏi tầm nhìn của ta, sống chết sẽ không chắc chắn được nữa.
”
Lời này đã hoàn toàn đảo lộn lập trường lúc trước của ta.
Ở trong hậu cung, muốn không tranh giành với thiên hạ cũng cần phải có thực lực, Phó Đình Ngạn là một con dao hai lưỡi của ta, hắn vừa là độc dược, cũng vừa là lá chắn.
Ta không muốn sợ hãi khi tiếp xúc với Phó Đình Ngạn như lúc trước nữa, Phó Đình Ngạn không bạc đãi ta đã là sự tự do lớn nhất của ta rồi.
Còn có sự an toàn nữa.
Chuyện ta cùng đi tới Sa Châu cứ như vậy được đưa vào bàn nghị sự, lúc nói với A Yên chuyện này, A Yên cũng rất kích động, nếu như nàng ấy có cánh thì sợ là có thể vui đến mức bay lên ấy chứ.
Mới sáng sớm đã bắt đầu suy nghĩ, phải đem theo những y phục và đồ dùng gì, đến Sa Châu phải làm những chuyện gì.
Hai người bọn ta vẫn luôn nhớ nhung những trái nho lạnh ở Sa Châu, trong trí nhớ, hương vị trong tưởng tượng tan ra, cảm giác lan đến đầu lưỡi.
Chua ngọt lạnh lạnh.
Chớp mắt đã tới cuối thu rồi, thỉnh thoảng ta đứng ở trên vương lầu ngắm nhìn toàn cảnh hoàng thành, giữa những ngôi nhà và sạp hàng nối tiếp nhau, vàng đỏ xen kẽ, toàn là tiếng lá thu xào xạc.
Ta bảo Trần Nội thị chuẩn bị áo khoác lông, hôm nay đã làm xong rồi, Trần Nội thị nói với ta rằng buổi tối lúc đến Phụng Lâm Cung sẽ đưa cho ta, để Phó Đình Ngạn thử xem, nếu như không vừa thì còn có thời gian sửa.
Bất tri bất giác, ta đã bầu bạn bên Phó Đình Ngạn nhiều đêm như vậy rồi, không có lời đồn quyến rũ như trong truyền thuyết, cũng không có mối quan hệ thân thiết, cứ như vậy ở cùng nhau ở dưới ánh đèn, mỗi người đều làm việc của mình, chào đón tia nắng ban mai đầu tiên ở trên mái hiên.
Bản thân ta cũng không ngờ tới sẽ kiên trì được lâu như vậy, mà vướng mắc giữa hai bọn ta cũng đều ở trong tờ giấy và trong bức họa của Phụng Lâm cung này.
Đêm khuya lạnh lẽo, ta cố ý cầm hai chiếc áo choàng tới Phụng Lâm cung, vừa tới cửa, chỉ thấy một đám cung nhân đang quỳ ở ngoài cửa, không có người nào ta thấy quen mắt.
Trần nội thị đứng ở cửa, nhìn những cái đầu đang quỳ ở bên ngoài, gương mặt cau có như quả mướp đắng, ta đứng cách đám người đó ra hiệu cho ông ta: “Chuyện gì thế?”
Trần nội thị dùng khẩu hình miệng trả lời ta, Minh Phi đang ở bên trong.
Cho nên những người đang quỳ này chắc hẳn là người của Ân Diêu rồi.
Ta vẫn quyết định