Phó Đình Ngạn đến Sa Châu, không khác gì so với trong hoàng cung, mỗi ngày làm việc liên tục mười hai canh giờ.
Binh lính và ngựa đóng quân ở quận Cao Xương phía bên ngoài thành, Phó Đình Ngạn tập trung cao độ vào việc xử lý chính sự, ngay cả những lính canh cũng phải gặp họa theo.
Ta muốn gặp cha của ta, ta đã nghĩ về điều này suốt nửa tháng rồi.
Đến giữa trưa một ngày nào đó, ta đang rảnh rỗi ăn cơm trưa thì cuối cùng cũng gặp được cha của ta.
Ông ấy không biết ta cũng đến Sa Châu, một ngày trước khi ta tới mới báo cho ông ấy.
Cha ta vô cùng vui vẻ, trong mắt ánh lên sự mừng rỡ dẫn chúng ta tới phòng khách, hỏi thăm tình hình một năm nay của nhau.
Cha nghe ta nói xong thì xúc động khôn cùng: "Tuy nói rằng gả vào Thiên gia nguy hiểm vô vàn, nhưng sống còn khá hơn là gả cho Bác Vọng hầu không biết xấu hổ đó.
"
Bác Vọng hầu trong miệng của ông ấy đã chết rồi, năm ấy lúc Phó Đình Ngạn xưng đế, Bác Vọng hầu có qua lại vô cùng chặt chẽ với vị quan lớn lạm quyền Chu Chinh, uy hiếp đến triều cương, cho nên năm đó lúc Phó Đình Ngạn diệt trừ Chu Chinh cũng đã xử lý sạch sẽ Bác Vọng hầu.
Năm đó Bác Vọng hầu được ban cho cai trị ba thành ở Sa Châu, hàng năm ở lại Sa Châu.
Cuộc đời của hắn ta không có ham muốn đặc biệt gì, chỉ thích những cô nương xinh đẹp, cả tòa thành Sa Châu rộng lớn này cũng không có gia đình nào cưới xin nhiều như nhà của Bác Vọng hầu, cưới vợ như mua bình hoa.
Năm đó cũng không biết vì sao Bác Vọng hầu lại coi trọng ta, nhưng cha của ta không muốn, vì thế suy nghĩ một biện pháp là để ta tham gia tuyển tú nữ.
Nếu phải làm tiểu thiếp thì thà rằng làm tiểu thiếp bên cạnh Hoàng đế còn hơn là gả cho Bác Vọng hầu.
Dù sao thì Thiên tử còn trẻ tuổi, còn Bác Vọng hầu ngót nghét sáu mươi tuổi rồi.
Cũng không biết như thế nào, Phó Đình Ngạn lại thật sự coi trọng ta, chẳng ai có thể ngờ rằng, ta đi lên một con đường chẳng hề có trở ngại gì, rồi trở thành quý phi.
Nhìn thấy ta sống tốt, cha của ta cũng an tâm, còn dặn A Yên chăm sóc tốt cho ta, đừng để ta làm mấy chuyện khác người.
Ta suýt chút nữa phụt nước ra.
Lời này chắc hẳn phải nói