Gặp được cha của ta là đã giải quyết được một nỗi băn khoăn của ta, lúc ta và A Yên ra khỏi phủ, mỗi người cầm theo một bao thịt khô.
Thịt khô trong phủ làm ra đều bị bọn ta đóng gói đem đi, không còn thừa lại chút nào.
Nơi này là quê cũ, mặc dù đã rất lâu chưa quay trở về nhưng trong lòng cũng không kìm nén được mà sinh ra một cảm giác an tâm, chỉ cần vẫn đang ngồi trong thành này thì sẽ không có gì nguy hiểm xảy ra.
Mặc dù Phó Đình Ngạn từng dặn dò ta rằng rời khỏi cửa thì nhất định phải mang theo những người này nhưng ta chỉ coi như gió thoảng qua tai.
Mỗi ngã tư đường phố, mỗi ngôi nhà ở nơi này, ta còn quen thuộc hơn bọn thị vệ này nhiều.
Bọn ta đi thẳng từ Tưởng phủ trở về Dịch quán, mấy ngày nữa sẽ có Lễ Lưu Hỏa, bầu không khí của ngày hội cũng dần tràn ngập, nhiều người đã không kiềm chế được mà treo cờ tua đỏ rực lửa và cả đèn gió trước cửa.
Người dân ở Sa Châu thờ lửa, lễ Lưu Hỏa rầm rộ đến mức có thể được so sánh với Tết Nguyên Tiêu ở trong kinh thành, mỗi hộ gia đình đều phải chuẩn bị một ngọn đuốc, xem như để nối tiếp vận may và sinh mạng.
A Yên nhìn cờ tua trước nhà của người khác, nghĩ đến dịp lễ Lưu Hỏa này có thể ra ngoài vui chơi hay không.
Trong thâm cung cô quạnh, A Yên lại được nuôi trong đó từ nhỏ, tâm hồn muốn vui chơi nô đùa vẫn chưa phai nhạt, ta hứa hẹn với nàng ấy, nếu ngày lễ Lưu Hỏa hôm đó không có chuyện gì quan trọng thì có thể cho nàng ấy tham gia buổi tiệc lửa trại.
Từ trong đáy mắt của nàng ấy, ta thấy được ánh sáng của hy vọng, sau khi nghe được đáp án khẳng định của ta thì A Yên đã yên phận hơn nhiều.
Trở về phòng, ta phân chia thịt khô trong tay ra, hỏi xin người trong Dịch quán hộp đồ ăn, lần trước bị trúng độc nên ta đã nhớ rất kỹ, cắt một góc ở toàn bộ các miếng thịt khô, sau khi ăn thử xong thì mới chuẩn bị tặng một ít cho Phó Đình Ngạn nếm thử.
Vừa mới xuống lầu thì đã thấy Ân Diêu đứng ở ngoài cửa, khẩn trương nhìn chằm chằm thị nữ hỏi điều gì đó, ta đứng trên cầu thang cẩn thận nghe ngóng, Ân Diêu hỏi thị nữ của nàng ta: “Được chưa, trâm cài tóc có lệch không? Y phục có phù hợp không?”
Vì thế ta quyết đoán xoay người đi lên lầu.
Nếu nói rằng hơn một năm qua, tình cảm giữa ta và Phó Đình Ngạn không có biến cố gì, không thể nghi ngờ đó là lời nói dối.
Những chuyện vụn vặt của những ngày chung đụng cứ tích lại từng chút từng chút một thành một dải lụa trong suốt, vừa nhỏ bé lại yếu ớt, rồi lại không ngừng quấn quanh, bao trùm lấy ta.
Lúc bỗng nhiên ngờ ngợ ra thì ta đã sớm mua dây buộc mình từ lúc nào chẳng hay.
Tình yêu của đế vương sao? Ta không hiểu được và cũng không dám tìm hiểu.
Hễ cứ nghĩ tới Phó Đình Ngạn thì ta lại thấy không thể sống mãi trong thâm cung này, mỗi ngày ta lại vì người này mà trong thâm tâm nảy sinh ra cảm giác bi thương.
Mà những ngày trong hoàng cung còn dài như vậy.
Phó Đình Ngạn nói ta sẽ không trở thành hoàng hậu, hắn