Diễn Võ Tràng.
Lộc Hân Nhiên đứng ở trên lôi đài, cúi đầu mà run cầm cập.
Lý Nhiên đứng đối diện nàng ta, hắn chắp tay ra sau lưng, dáng vẻ ung dung thoải mái.
Hai người tạo thành một thế đối lập rõ ràng.
Lần này gây ra động tĩnh không nhỏ, gần như đã thu hút tất cả các đệ tử trên núi đến đây.
Đám người hò hét ầm ĩ mà vây xung quanh lôi đài.
- Chuyện gì vậy?
- Thánh Tử muốn so tài với tiểu sư muội!
- Khụ khụ! Ngươi nói gì cơ? Đây không phải là lấy trứng chọi đá sao?
- Lộc sư muội đã chọc giận Thánh Tử rồi.
Lần này thật đúng là xui xẻo.
- Lần trước ta đã nói với nàng ta rồi, đừng có suốt ngày cứ quấn quít lấy Thánh Tử, bằng không nhất định sẽ hối hận!
- Thiên phú của Lộc sư muội rất tốt, hy vọng Thánh Tử có thể thủ hạ lưu tình, đừng hủy đi căn cơ của nàng ta.
- Với tính cách lạnh lùng ác liệt của Thánh Tử, e là lần này Lộc sư muội… Aizz!
Mà mấy nữ đệ tử bình thường có quan hệ tốt với Lộc Hân Nhiên đều đã chạy đi mời trưởng lão cả rồi.
Cho tới bây giờ, người chọc giận Thánh Tử chả có kết cục tốt đẹp gì cả.
Hiện tại chỉ có trưởng lão tới thì mới có thể bảo vệ được Lộc sư muội thôi!
Cách đó không xa, một bóng dáng thướt tha chậm rãi đáp xuống, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm vào Lý Nhiên.
- Nhiên Nhi?
…
Bên trên lôi đài.
Lý Nhiên giơ ngón trỏ lên, thản nhiên nói:
- Giữa ngươi và ta có chênh lệch cảnh giới rất lớn, ta cũng sẽ không khi dễ ngươi.
Ta sẽ không thúc giục tu vi, cũng không sử dụng linh khí, chỉ dùng ngón tay này thôi.
- Trong thời gian một nén nhang, ngươi có thể dùng bất kỳ biện pháp nào, chỉ cần có thể đánh trúng ta một cái thôi thì coi như ngươi thắng.
Không cần tu vi, chỉ dùng một ngón tay thôi?
Đây là miệt thị trắng trợn đó!
- Ở trong mắt Thánh Tử, ta lại kém cỏi tới mức như vậy sao?
Lộc Hân Nhiên có chút ủy khuất.
- Chuẩn bị xong chưa?
- Chuẩn bị xong rồi!
Lộc Hân Nhiên chậm rãi siết chặt nắm tay lại, đôi mắt cũng trở nên kiên định.
Mặc dù biết mình không phải là đối thủ của hắn nhưng nàng ta vẫn muốn dốc hết toàn lực để chứng minh cho hắn xem.
Nàng ta, có tư cách sánh vai bên cạnh Thánh Tử!
- Vậy thì bắt đầu đi.
Lý Nhiên ngoắc ngón tay, bộ dạng thong dong, dường như không có chút phòng vệ nào cả.
Lộc Hân Nhiên triệu hoán một ngụm bạch khí, tu vi ở Luyện Khí Cảnh nhanh chóng xoay chuyển.
- Thuấn, ảnh, sát!
“Soạt” một tiếng, nàng biến mất tại chỗ, chỉ trong nháy mắt là đã xuất hiện sau lưng Lý Nhiên, hai tay như đao chém về phía cổ của hắn.
U La Điện Bí Kỹ, Thuấn Ảnh Sát!
Thân hình nàng ta hóa thành U Ảnh, ra tay đánh ra một đòn tất sát!
Ngay trong nháy mắt khi hai tay nàng ta vung ra thì một ngón trỏ thon dài đã đặt ở cổ họng của nàng.
Lộc Hân Nhiên mở to hai mắt nhìn.
- Kêu lớn tiếng như vậy là sợ người khác không biết ngươi ra chiêu à? Làm lại.
Lý Nhiên thu ngón tay lại, giọng điệu của hắn rất bình thản.
- Phù!
Lộc Hân Nhiên điều chỉnh tâm tình của mình lại, cả người hóa thành U Ảnh rồi đánh về phía Lý Nhiên một lần nữa.
Nhưng bất kể nàng ta có xuất hiện ở góc độ nào thì ngón tay kia cứ tựa như ma quỷ vậy, vĩnh viễn xuất hiện ngay chỗ sơ hở của nàng ta.
Ầm!
Lý Nhiên tung một ngón tay đánh bay nàng ta.
- Nhanh lên một chút!
Ầm!
- Nhanh hơn nữa, quá chậm!
Rầm!
- Vẫn quá chậm! Đây chính là toàn bộ thực lực của ngươi đấy à?
Rầm!
Lộc Hân Nhiên bay ngược ra ngoài, nặng nề mà té ngã lên trên lôi đài.
Nàng ta lảo đảo đứng lên, trên y phục tràn đầy bụi bặm, khóe miệng có máu tươi chảy ra, cả người vô cùng chật vật.
Mấy chỗ bị đâm chọc trên người truyền đến cơn đau nhức, cứ như thể gân cốt đều muốn đứt đoạn hết cả vậy.
Mà Lý Nhiên lại chắp tay ra sau lưng, bạch y không nhiễm một hạt bụi nào dù là rất nhỏ.
Đệ tử dưới đài che mắt lại.
Thảm!
Quá thảm!
Đây chính là kết cục khi đắc tội với Thánh Tử đó sao?
- Thánh Tử, thủ hạ lưu tình!
Tôn trưởng lão vội vội vàng vàng chạy tới.
Thiên phú của Lộc Hân Nhiên rất cao, bên trong U La