Sắc mặt của Lộc Hân Nhiên trắng bệch, lòng lại như tro nguội.
Cơn đau đớn về mặt tâm hồn còn mãnh liệt hơn cả thể xác nữa.
- Sao chênh lệch lại lớn như thế cơ chứ? Ngay cả chạm vào hắn một cái thôi mà ta cũng không làm được!
- Ra tay nặng như vậy, e rằng trong mắt hắn, ta chẳng có gì khác biệt với những người khác cả.
Tim Lộc Hân Nhiên như bị đao cắt.
- Hân Nhiên!
Tôn trưởng lão kinh hô một tiếng rồi tung người bay lên trên lôi đài.
Nhưng Lý Nhiên lại sải một bước chân, chắn trước người hắn ta.
Tôn trưởng lão lo lắng nói:
- Thánh Tử, nàng ta đã bị đánh thành như vậy rồi, chắc ngươi cũng hết giận rồi chứ? Ta khuyên ngươi làm người phải có lòng khoan dung!
Lý Nhiên không thèm để ý tới hắn ta, ánh mắt hắn nhìn về phía Lộc Hân Nhiên.
- Bây giờ ngươi có phục chưa?
- Phục rồi.
Giọng nói của Lộc Hân Nhiên khàn khàn, bộ dạng thất hồn lạc phách.
- Tiên Lộ gian nan, cần trau dồi và tiến về phía trước.
Nếu không muốn bị mờ nhạt trước người khác thì phải bỏ ra sự nỗ lực vượt qua người bình thường.
Mặc dù thiên phú sẽ quyết định điểm khởi đầu của ngươi, nhưng mức độ nỗ lực sẽ quyết định đích đến của ngươi.
Giọng nói của Lý Nhiên như có như không.
- Thánh Tử dạy bảo rất phải, Hân Nhiên đã biết rồi.
Lộc Hân Nhiên gật đầu nói.
- Kinh mạch không thông, vận chuyển linh lực sẽ có nhiều chỗ bị đình trệ, đây là nguyên nhân khiến cho ngươi chậm chạp không thể Trúc Cơ được.
Lý Nhiên nói:
- Vừa rồi ta đã điểm huyệt vị của ngươi, ngươi có nhớ hay không?
- Huyệt vị?
Lộc Hân Nhiên sửng sốt, nàng ta ngây thơ nói:
- Nhớ, có nhớ…
- Dựa theo trình tự mà ta đã điểm rồi bắt đầu vận hành công pháp lại một lần nữa đi.
Lý Nhiên nói.
- Vâng.
Lộc Hân Nhiên cũng không có nghi vấn gì.
Nàng ta cố nén cơn đau nhức khắp người mà ngồi xếp bằng lại, bắt đầu vận chuyển công pháp.
Mới vận hành được một chu thiên thì nàng ta đã kinh hãi hết cả người.
Kinh mạch vốn không được thông suốt, lúc này lại trở nên lưu loát hơn, hiệu suất vận chuyển linh lực còn nhanh hơn gấp đôi, thậm chí còn nhiều hơn nữa!
Linh khí xung quanh cũng đều bị nàng ta hấp dẫn mà chen chúc rưới vào trong cơ thể nàng ta.
- Cái này…
Tôn trưởng lão kinh ngạc mà nhìn Lý Nhiên.
Hóa ra là như vậy!
Chẳng trách chưởng môn lại không để cho hắn ta nhúng tay vào!
Lộc Hân Nhiên vận chuyển công pháp suốt bốn mươi tám chu thiên, linh khí trong cơ thể đã bị nén tới cực điểm, trời không gió mà áo bào vẫn bay phất phới.
Nhưng cách biến chất vẫn còn kém một tầng mỏng nữa.
- Mở miệng.
Lý Nhiên tiện tay bắn một viên đan dược tới.
Lộc Hân Nhiên nghe lời mà mở đôi môi anh đào ra, đan dược vừa lúc rơi vào trong miệng nàng ta.
Đan dược vừa được nuốt xuống đã lập tức hóa thành một dòng nước ấm, sau đó bắt đầu lưu chuyển dọc theo Kỳ Kinh Bách Mạch (*).
(*) 奇经八脉: chỉ tám mạch khác kinh (Kỳ kinh bát mạch), một loại trong số các đường kinh lạc của cơ thể con người, bao gồm các mạch: mạch xung, mạch âm kiểu, mạch đới, mạch dương kiểu, mạch đốc, mạch âm duy, mạch nhâm, mạch dương duy.
Ầm!
Linh khí trong cơ thể nàng ta lập tức nổ tung trong nháy mắt, cả người trực tiếp bay vút lên trời!
Sau khoảng thời gian một chén trà nhỏ, nàng ta bắt đầu hấp thụ linh khí.
Lộc Hân Nhiên mở mắt ra, trong mắt lóe lên một tia u quang, nàng ta kinh hô lên với vẻ không thể tin được:
- Linh khí hoá lỏng, dường như ta… hoàn thành Trúc Cơ rồi!
- Cái gì!
- Lộc sư muội Trúc Cơ rồi sao?
Vẻ mặt của các đệ tử bên dưới đài đều ngơ ngác.
Không phải từ đầu đến cuối đều bị Thánh Tử treo lên đánh sao, thế mà đột nhiên lại Trúc Cơ thành công rồi à?
Tôn trưởng lão tiến lên phía trước, trên mặt nở nụ cười dịu dàng mà nói:
- Hân Nhiên, còn không mau cảm tạ Thánh Tử đi.
Nếu không phải nhờ Thánh Tử đả thông kinh mạch đã tắc nghẽn của ngươi, còn dùng một viên Tẩy Tủy Đan quý báu thì sao ngươi có thể thuận lợi Trúc Cơ như vậy cơ chứ?
Trong lòng hắn ta rất kinh ngạc.
Cái chuyện phá vỡ kinh mạch này, bình thường chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình từ từ tôi luyện mà thành