Vừa qua khỏi giờ Tý, mặt trăng nhô lên cao, thời điểm toàn bộ kinh thành chìm vào yên lặng.
Hoàng Thành Tư, Đô Chỉ Huy Sứ Tô gia, lại không hề yên ổn.
“Chỉ bằng nàng, cũng muốn giết ta?” Tô Cửu Khanh che miệng vết thương ở bụng ngồi trên giường. Hắn bị thương không nhẹ, máu loãng theo khe hở ngón tay thấm ra ngoài, tí tách rơi xuống mặt đất.
Trong tay Tống Ngọc Ly gắt gao nắm chặt thanh kiếm ngắn, toàn thân run rẩy kịch liệt. Xung quanh ống tay áo nàng dính đầy máu tươi, so với Tô Cửu Khanh thì sắc mặt nàng còn tái nhợt hơn.
“Cho dù là ta, cũng có thể giết ngươi.” Tống Ngọc Ly nhẹ giọng nói, giọng nói lạnh lùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đừng nói tới Tô Cửu Khanh, một Tống Ngọc Ly như vậy, chính nàng cũng chưa gặp qua.
Nàng từng là tiểu thư khuê các quy củ tài năng nhất kinh thành, hiếu thuận với phụ mẫu, yêu quý huynh muội. Sau đó Tống gia sa cơ, nàng gả cho Tô Cửu Khanh, nhận hết tủi nhục, nàng ẩn nhẫn 6 năm, chỉ vì giờ phút này.
Tối nay, cháy nhà lòi mặt chuột, nàng và Tô Cửu Khanh không phải ngươi chết thì chính là ta chết.
Mũi dao trong tay Tống Ngọc Ly bất tri bất giác rũ xuống: “Là ngươi thiết kế hãm hại phụ thân ta, đẩy ông ấy vào tù! Là ngươi phái người đuổi giết trên đường ông ấy đi lưu đày, khiến ông ấy chết tha hương!”
Nghe được lời nàng nói, trên mặt Tô Cửu Khanh hiện ra biểu tình vi diệu, hắn giương mắt nhìn Tống Ngọc Ly, muốn nói lại thôi, chung quy chỉ rũ mí mắt xuống, không rên một tiếng.
Tống Ngọc Ly nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngay cả mẫu thân và muội muội của ta cũng bị ngươi độc sát! Tô Cửu Khanh, gả cho ngươi 6 năm, ngày ngày đêm đêm ta đều muốn giết ngươi.”
“Là ai nói cho nàng những chuyện đó?” Nghe được lời này, khóe miệng Tô Cửu Khanh gợi lên một tia cười lạnh, thần sắc giống như Tu La đến từ địa ngục “Là Thái Tử hay Tam hoàng tử?”
Tống Ngọc Ly lạnh lùng nhìn Tô Cửu Khanh “Chuyện đã đến nước này, ai nói cho ta thì có ý nghĩa gì?”
6 năm trước, Tống gia bị hủy diệt, người thân của nàng lần lượt qua đời, Tô Cửu Khanh cho rằng hắn giấu giếm rất tốt, nhưng kỳ thật đã có người sớm nói chân tướng cho Tống Ngọc Ly. Vì tiếp cận Tô Cửu Khanh, Tống Ngọc Ly không tiếc gia nhập Giáo Phường Tư, lại bày mưu dẫn Tô Cửu Khanh tới cứu mình, cứ như vậy trở thành thiếp thất của hắn.
Những năm gần đây, Tống Ngọc Ly thời thời khắc khắc đều quan sát Tô Cửu Khanh, suy đoán sở thích của hắn, hiểu biết thói quen của hắn. Nàng vẫn luôn giả vờ thuận theo, như vậy khi tâm tình Tô Cửu Khanh tốt, hắn sẽ dạy nàng mấy chiêu, dùng đao như thế nào, hạ độc như thế nào, giết người như thế nào...
Mà đêm nay, chính là kết quả sau nhiều năm chuẩn bị của Tống Ngọc Ly.
Nàng hạ mê dược trong cơm canh của Tô gia, hiện giờ tất cả mọi người đều ngủ say như chết, không còn ai tới cứu Tô Cửu Khanh, chờ đến ngày mai lúc hừng đông, mọi người chỉ có thể nhìn thấy thi thể của hắn.
Tô Cửu Khanh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, miệng vết thương theo động tác của hắn chảy ra càng nhiều máu hơn, thân thể hắn lung lay sắp đổ, chỉ có thể suy yếu dựa vào mép giường, nhìn không ra bộ dáng sát phạt quyết đoán ngày thường.
Hắn bình tĩnh nhìn Tống Ngọc Ly, trong con ngươi màu lưu ly có một loại thần sắc cổ quái vi diệu. Một lát sau, khóe miệng hắn dần dần cong lên ý cười châm chọc: “Ta và nàng cũng coi như cùng chung chăn gối 6 năm, nàng thật sự muốn giết ta?”
Trên người Tô Cửu Khanh mang một phần huyết thống người Nhung, đường nét gương mặt thâm trầm, trong bóng đêm đôi con ngươi càng thêm vẻ xa cách. Cùng với nụ cười không chút để ý của hắn, không biết vì sao Tống Ngọc Ly lại cảm thấy đau lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ta ẩn nhẫn 6 năm, chính là vì hôm nay, ngươi không cần kéo dài thời gian, hôm nay người của ngươi đều bị hạ thuốc mê, sẽ không có người tới cứu ngươi.” Tống Ngọc Ly vừa nói vừa chậm rãi kề sát thanh kiếm lên cổ Tô Cửu Khanh.
Chất lỏng lạnh lẽo rơi trên mặt Tô Cửu Khanh, Tống Ngọc Ly nao nao, lúc này nàng mới ý thức rằng mình lại đang khóc.
Tô Cửu Khanh khe khẽ thở dài: “Ta không nhìn ra, nàng lại có khả năng này.”
Vẻ mặt hắn mang theo một tia nghiền ngẫm: “Buông kiếm xuống đi, nàng không phải người có thể giết người.”
Tống Ngọc Ly bị Tô Cửu Khanh kích thích, cổ tay dùng chút sức lực, một dòng máu đỏ tươi thấm ra từ cổ Tô Cửu Khanh: “Ai nói ta không thể giết người?”
Tô Cửu Khanh cúi đầu nhìn thanh kiếm ngắn trong tay nàng, vẫn là bộ dáng mỉm cười nghiền ngẫm, dường như hắn đã phục hồi tinh thần sau cơn tức giận bị đánh lén, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nàng biết người bị cắt đứt yết hầu có bộ dáng gì sao?”
Tống Ngọc Ly khẽ giật mình.
“Người bị cắt đứt yết hầu, máu