“Tiểu thư, tiểu thư, không tốt rồi!” Thanh âm ồn ào của tiểu nha hoàn truyền đến. Tống Ngọc Ly chậm rãi mở to mắt. Nàng từ trên giường ngồi dậy, lại phát hiện mình không ở Tô gia, mà tất cả mọi thứ trước mắt lại có vẻ giống như khuê phòng trước kia của nàng.
Tiểu nha hoàn Vân Hương đẩy cửa tiến vào, mặt đầy kinh hoảng bổ nhào vào trước giường nàng, hô lớn: “Đại tiểu thư, trong cung truyền ra tin tức, lão gia bị giam vào ngục!”
Ngoài cửa, tiếng khóc của mẫu thân từ xa tới gần, Tống Ngọc Ly ngơ ngác nhìn Vân Hương, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay là ngày bao nhiêu ?”
Vân Hương chỉ nghĩ Tống Ngọc Ly mới vừa tỉnh ngủ còn mơ hồ, nôn nóng nói: “Tiểu thư, hôm nay là ngày mùng ba tháng hai! Người hồ đồ rồi sao?”
Ngày mùng ba tháng hai, đúng là ngày phụ thân bị Hoàng Thượng trị tội, nhốt vào thiên lao.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Ngọc Ly hoảng hốt nhìn Vân Hương, trong khoảng thời gian ngắn, nàng lại không rõ mình vừa tỉnh dậy từ trong mộng hay là đột nhiên lâm vào trong mộng.
Nàng ngây thơ mờ mịt từ trên giường đứng dậy, Vân Hương giúp nàng rửa mặt chải đầu. Nhìn thần sắc mờ mịt của thiếu nữ trong gương đồng, nàng dần dần phục hồi tinh thần, hung hăng cấu mình một cái thật mạnh, xác nhận mình thật sự trở về thời điểm mười bốn tuổi.
Một năm này, phụ thân bị bắt giam, Tống gia tai họa ngập đầu, bây giờ mới chỉ bắt đầu.
Tống Ngọc Ly có chút không dám tin tưởng, nàng cảm thấy cả cuộc đời mình như bị chi phối bởi giấc mộng kia, rốt cuộc đó là mơ hay là sự thật? Nếu chỉ là mơ, vì sao hiện giờ trong đầu nàng lại biết rõ hôm nay chuẩn bị phát sinh những chuyện gì, nếu là hiện thực, vì sao nàng lại ngồi ở chỗ này?
Nàng nhẹ nhàng hít một hơi, nhìn gương mặt non nớt trong gương, dần dần định thần, cho dù như thế nào thì cuộc sống này vẫn phải trôi qua từng ngày, không phải sao?
Hôm nay trong phủ đại loạn, Vân Hương cũng tâm thần không yên, ngay cả chải tóc cho Tống Ngọc Ly cũng không được nhanh nhẹn. Vân Hương kéo tóc nàng, khiến nàng hít hà một hơi đau đớn.
“Tiểu thư thứ tội……” Vân Hương sợ tới mức quỳ trên mặt đất, nhịn không được nhẹ giọng khóc nức nở.
Tống Ngọc Ly cúi đầu nhìn nàng, nghĩ tới lúc trước nàng cũng hỗn loạn như vậy, hoang mang lo sợ, nhưng sợ thì có ích gì đâu?
Sợ có thể cứu phụ thân từ thiên lao ra sao?
“Đứng lên đi, tiếp tục chải đầu.” Tống Ngọc Ly nhàn nhạt mở miệng “Hôm nay ta muốn búi kiểu tóc ổn trọng một chút.”
Vân Hương ngẩn người, ngẩng đầu nhìn về phía Tống Ngọc Ly, chỉ thấy thần sắc nàng bình tĩnh, nhìn chằm chằm bản thân mình trong gương: “Nâng cao tinh thần lên cho ta, ngày hôm nay còn dài lắm.”
Lại không biết những lời này, nàng đang muốn nói với chính mình hay là nói với Vân Hương.
Rửa mặt chải đầu xong, Tống Ngọc Ly bắt đầu ăn sáng, lúc này nàng mới ổn định giữ vững tinh thần tới phòng mẫu thân.
Tống phu nhân vừa nhận được tin dữ đã không biết phải làm sao, chỉ biết ngồi trong phòng, yên lặng rơi lệ.
“Con còn biết tới đây, vừa rồi ta phái người ba lần bốn lượt thúc giục con, con vẫn còn tâm tư ăn cơm.” Tống phu nhân oán trách nhìn Tống Ngọc Ly, lẩm bẩm nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống phu nhân mới chỉ 35 tuổi, tuy sinh được ba người con, nhưng thiên sinh lệ chất, dung mạo xinh đẹp, nhìn qua có vẻ chưa đến 30. Từ trước đến nay bà không phải người biết lo lắng chuyện đại sự, hiện giờ phu quân không hiểu sao bị bắt giam, bà hoàn toàn luống cuống tay chân.
Tống Ngọc Ly đã nhiều năm không gặp mẫu thân, nàng ngơ ngác nhìn bộ dáng trẻ trung của Tống phu nhân, đột nhiên cổ họng nghẹn ngào, trong mắt lóng lánh nước mắt.
Tống phu nhân liếc mắt một cái nhìn Tống Ngọc Ly, bà chỉ cảm thấy nữ nhi hôm nay có gì đó rất khác, hiện giờ tình huống trong nhà như vậy, bà cũng không rảnh lo.
“Việc lớn không tốt, sáng nay phụ thân con không biết vì sao chọc giận Hoàng Thượng, bị bắt giam rồi.” Tống phu nhân vừa nói, vừa yên lặng rơi lệ.
Tống phu nhân không biết nguyên do, Tống Ngọc Ly lại rất rõ ràng.
Phụ thân của Tống Ngọc Ly Tống Tử Nguyên là Lại Bộ Thượng Thư trong triều, đồng thời cũng là cấp dưới đắc lực dưới tay đương kim hoàng thượng. Chỉ vì mấy năm nay ông bị cuốn vào bên trong phong ba đoạt đích nên mới khiến hoàng đế kiêng kị.
Hôm nay thượng triều, ông tham tấu đại án chủ khảo năm nay làm rối loạn kỷ cương, nhưng không ngờ lại rơi vào bẫy rập của gian thần, chẳng những nhân chứng phản cung mà còn khiến hoàng đế cho rằng ông kết bè kết cánh, đấu đá đồng liêu.
Kỳ thật lần này Tống Tử Nguyên bị bắt giam, Hoàng Thượng chỉ nhất thời không vui, cũng không có ý định đẩy ông vào chỗ chết. Chỉ là sau khi Tống Tử Nguyên xảy ra chuyện, động tác của Tống gia quá chậm, không thể sớm ngăn cản tổn hại mới đi tới bước đường sụp đổ. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi Tống Ngọc Ly vào Tô phủ mới dần dần nghĩ đến những chuyện này.
Trong lòng nàng khổ sở, chậm rãi đi đến bên người Tống phu nhân, duỗi tay ôm lấy bả vai mẫu thân, nhẹ giọng khuyên nhủ: “mẹ, hiện tại không phải thời điểm khóc lóc, chúng ta nên suy nghĩ cách cứu phụ thân.”
Tống phu nhân khóc ròng nói: “Ta sao có thể không nghĩ tới việc cứu ông ấy, nhưng những sự tình trên triều đình đó, chúng ta chỉ là nữ tử nơi nhà cao cửa rộng sao làm chủ được? Xưa nay ta cũng không hỏi đến chuyện trên quan trường của phụ thân con, hiện giờ ông ấy có mối quan hệ tốt với ai ở kinh thành ta cũng không biết, phải làm sao bây giờ.”
“Mẹ không quen biết người trong quan trường cũng không lạ, nhưng hiện giờ phụ thân đang ở thiên lao, từ trên xuống dưới đều phải lo liệu, người nhanh chóng kiểm kê đồ vật trong kho, chuẩn bị nhiều bạc một chút mới phải.” Tống Ngọc Ly nói
Tống phu nhân nghe xong, cảm thấy lời nói của Tống Ngọc Ly có đạo lý, vội vàng quay đầu nói với Lưu ma ma bên người: “Ngươi gọi Tống Phúc tới đây.”
Lưu ma ma gật đầu, đi ra cửa.
Tống Phúc chính là quản gia Tống phủ, quản lý công việc lớn nhỏ từ trên xuống dưới của Tống gia. Mẫu thân Tống Ngọc Ly quản gia không tốt, các công việc trên dưới Tống gia đều do Tống Phúc quản lý, Tống phu nhân vô cùng thanh nhàn.
Đời trước, Tống gia suy tàn nhanh như vậy, thoát không khỏi quan hệ với Tống Phúc.
Ban đầu, ngay khi Tống Tử Nguyên mới vừa gặp nạn, Tống Phúc liền trộm bán của cải, ruộng đất mặt tiền cửa hiệu thậm chí là tranh chữ đồ cổ tổ tiên Tống gia cất chứa, toàn bộ đổi thành bạc trắng, vụng trộm rời