Thời điểm Tô Cửu Khanh đến thiên lao, Tống Tử Nguyên đang vuốt ve khối ngọc bội hình con bướm kia, trong thần sắc mang theo một chút thẫn thờ cùng phiền muộn.
Ngọc bội con bướm chỉ có một nửa, bề mặt trơn bóng mịn màng, hiển nhiên là được người thường xuyên vuốt ve thưởng thức.
“Ngọc bội tinh xảo này, được Lỗ đại sư nổi tiếng kinh thành đích thân chạm khắc tạo hình, năm đó khi mẫu thân ngài còn ở trên đời, bà ấy cũng từng cảm thán về sự tuyệt diệu của nó.” Tống Tử Nguyên mỉm cười, duỗi tay về phía nửa khối ngọc còn lại của Tô Cửu Khanh.
Hai miếng ngọc bội đặt cạnh nhau, tạo thành một con bướm hoàn chỉnh treo lơ lửng trên mặt dây, đong đưa qua lại, phảng phất như đang nhảy múa.
Thần sắc Tô Cửu Khanh không thay đổi: “Ngài và mẫu thân ta quen thuộc như vậy?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Tử Nguyên bật cười: “Năm đó mẫu thân ngài nổi tiếng kinh thành, sau khi Tô đại nhân nạp bà ấy vào phủ, trong kinh không ít nam tử ôm đầu khóc rống, nuốt không trôi. Chỉ tiếc, nàng thân phận thấp kém, tiến vào hào môn, chỉ có thể làm thiếp, từ đây buồn bực mà chết.”
Tô Cửu Khanh nhìn Tống Tử Nguyên, suy nghĩ trong lòng khá phức tạp.
Khi Liên Cơ qua đời, Tô Cửu Khanh mới chỉ ba tuổi, là một đứa bé, căn bản không nhớ rõ chuyện liên quan tới mẫu thân mình, hiện giờ ngay cả bộ dạng của Liên Cơ, hắn cũng không nhớ rõ.
Ở trong trí nhớ của Tô Cửu Khanh, mẫu thân của hắn trước sau vẫn là bộ dáng của Tô phu nhân, chính thê của phụ thân Tô Chiêu.
Bà là một nữ tử xuất thân danh môn quý nữ, cách hành sự một giọt nước cũng không để lọt, từ lúc sinh ra vốn đã yếu ớt, dưới gối không con, vì vậy đối xử với Tô Cửu Khanh cũng tính là yêu thương.
Đáng tiếc, Tô Cửu Khanh càng lớn, dấu vết huyết thống người Nhung trên mặt hắn lại càng rõ ràng. Đừng nói là Tô phu nhân, cho dù phụ thân Tô Chiêu của hắn cũng không thân cận với hắn.
Thời niên thiếu, Tô Cửu Khanh cũng từng suy nghĩ, nếu mẫu thân của hắn còn trên đời, đại khái cũng sẽ gần gũi ân cần với hắn như những gia đình khác?
“Làm cha mẹ, phần lớn đều cẩn thận suy xét cho con cái, giống như lúc trước mẫu thân ngài cố ý kết thân với Tống gia chúng ta, ước chừng là sợ xuất thân của bà ấy sẽ liên lụy tới hôn sự ngày sau của ngài.” Tống Tử Nguyên nói xong chuyện của Liên Cơ, đột nhiên đổi chủ đề “Mà hôn sự của ngài và Ngọc Ly, lúc trước cũng chỉ là một câu nói đùa, trừ bỏ ngọc bội này cũng không có chứng cứ gì. Nếu Tô đại nhân bất mãn với tiểu nữ, không muốn thành hôn cũng không sao.”
Tô Cửu Khanh nhướng mày: “Ý tứ Tống đại nhân là?”
“Hôm qua tiểu nữ tới đây, tuy nói là cùng ta thương nghị án tử, nhưng ta nhìn ra được, tâm tình của nàng thập phần không thoải mái, ta truy hỏi ra mới biết được nàng có xích mích với Tô đại nhân.” Tống Tử Nguyên nhìn thì có vẻ tùy ý, nhưng kỳ thật thần sắc lại lạnh đi một nửa.
Tô Cửu Khanh âm lãnh nói: “Vậy ngài không muốn biết, vì sao chúng ta lại trong không vui sao?”
Tống Tử Nguyên lắc đầu, nói: “Ngọc Ly từ nhỏ đã thông tuệ văn tĩnh, mọi chuyện cẩn thận, không hề đi nhầm một bước, ta tin nàng sẽ không làm ra việc điêu ngoa tùy hứng.”
Sắc mặt Tô Cửu Khanh dần dần lạnh xuống: “Chẳng lẽ hôm nay Tống đại nhân muốn gọi ta tới là để so đo việc này?”
Tống Tử Nguyên bật cười: “Hiện giờ ta nào có thế lớn như vậy, chỉ là mối hôn sự này nói đến cùng cũng là Tống gia ta trèo cao, mấy ngày nay ta suy nghĩ thật lâu, cảm thấy lúc trước làm việc có chút đường đột, nếu Tô đại nhân vô tình, coi như chúng ta chưa từng đề cập tới chuyện này.”
Lúc này Tô Cửu Khanh mới dần dần ngộ ra, Tống Tử Nguyên căn bản không phải muốn cầu hắn hỗ trợ, mà là bất bình thay nữ nhi của mình. Khẩu khí chính là nữ nhi nhà ta mọi chuyện đều hoàn mỹ, hai người các ngươi cãi nhau nhất định là do ngươi ỷ thế hiếp người, một khi đã như vậy, chúng ta một phách hai tán. (hoàn toàn cắt đứt chuyện nào đó, coi như không có chuyện gì xảy ra)
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hiện giờ đại nhân một thân khó bảo toàn, nhưng vẫn có tâm lực lo lắng chuyện này.” Tô Cửu Khanh lạnh mặt nói.
Tống Tử Nguyên lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Ngày bị bắt vào thiên lao, ta vốn không nghĩ tới chuyện ra ngoài. Chỉ là mấy ngày nay suy nghĩ thật lâu, ta không muốn nữ nhi vì ta mà xuất đầu lộ diện, càng không muốn dùng hôn sự của nàng để trao đổi lấy tự do của ta.”
Tô Cửu Khanh lạnh lùng nói: “Cho nên ý tứ của ngài là.”
“Hôm nay ta sẽ nói thẳng kế hoạch của chúng ta ra, thỉnh Tô đại nhân có thể chiếu cố một chút. Nếu ngài không chịu, ta cũng không thể nói gì hơn.” Tống Tử Nguyên trịnh trọng hành lễ với Cửu Khanh.
Ngày ấy nghe xong lời Tống Ngọc Ly nói, Tống Tử Nguyên đau lòng nữ nhi, nghĩ tới chuyện nàng lẻ loi một mình, dính líu tới nhiều nam tử quyền cao chức trọng như vậy, chắc chắn phải nén giận. Tống Tử Nguyên nghĩ đến điều này, ông thập phần hối hận, lúc trước ông không nên kéo nữ nhi vào chuyện này, vì vậy ông phải suy nghĩ thật kỹ rồi mới nói cho Tô Cửu Khanh.
“Tống đại nhân đúng là người không kiêu ngạo không siểm nịnh.” Trong lòng Tô Cửu Khanh bùng lên ngọn lửa, nghiến răng nghiến lợi nói.
Người Tống gia bọn họ thật sự tương thân tương ái.
Nữ nhi vì phụ thân hạ mình cầu toàn, phụ thân vì nữ nhi mà muốn bỏ cả mạng sống.
Chỉ có Tô Cửu Khanh hắn phải làm ác nhân không công.
Tống Tử Nguyên nhoẻn miệng cười: “Người đọc sách, ít nhiều cũng có chút cổ hủ, mong Tô đại nhân thứ lỗi.”
Rồi sau đó, Tống Tử Nguyên liền nói ra kế hoạch mà ông và Tống Ngọc Ly đã thống nhất.
Tống Ngọc Ly dự định sẽ thả Trâu thị ra trước, cố ý dẫn dụ bà ta đi tố cáo Tống gia coi thường mạng người. Chờ tới khi sự tình nháo lớn, lên công đường, nàng sẽ công bố khẩu cung của Trâu Thanh Nhã với toàn thiên hạ.
Việc này truyền ra, tự nhiên sẽ có người đồng tình ủng hộ Tống gia.
Rồi sau đó, lại kêu Chu Dịch An liên lạc với đông đảo người đọc sách, yêu cầu tra rõ vụ án rối loạn khoa cử, đồng thời trả lại sự trong sạch cho Tống gia. Chuyện nháo càng lớn càng tốt, lúc này Hoàng Thượng không muốn điều tra thì cũng chỉ có thể thuận theo.
“Nhưng nếu thật sự như thế, chỉ sợ Tống đại nhân khó tránh khỏi sẽ bị giận chó đánh mèo, đến lúc đó có không minh bạch chết ở trong ngục hay không cũng không biết được.” Tô Cửu Khanh lạnh lùng nói.
“Nếu ta chết ở trong ngục, Hoàng Thượng phải đối mặt với áp lực, cũng sẽ trả trong sạch cho ta. Đến lúc đó, cửa lớn Tống gia vẫn vẻ vang, thê nữ vẫn tốt, hà cớ gì ta phải sợ.” Tống Tử Nguyên thản nhiên nói.
Tô Cửu Khanh nhíu mày, ý thức được, xét đến cùng Tống Tử Nguyên vẫn toàn tâm toàn ý muốn vạch trần vụ án gian lận khoa cử.
“Đại nhân nhìn trúng chuyện này, rốt cuộc là vì sao?”
Tống Tử Nguyên thần sắc ôn hòa nhìn Tô Cửu Khanh, nhẹ giọng hỏi: “Tô đại nhân đã chứng kiến