Canh ba , Hữu thừa tướng đương triều Trịnh Xa Châu đứng dậy, mặc triều phục chỉnh tề. Năm Nay Trịnh Xa Châu đã hơn 60 tuổi, nhưng vì bảo dưỡng tốt nên tinh thần quắc thước, tóc mới chỉ bạc trắng một nửa, nhìn vẫn như độ tuổi tri thiên mệnh (*).
(*):"Ngũ thập nhi tri thiên-mệnh" có nghĩa là khi người ta tới 50 tuổi mới có thể thông-suốt chân- lý của tạo-hoá, tức là hiểu được mệnh của trời. Ý bảo ông này mới chỉ hơn 50 tuổi thôi.
Một lát sau, gã sai vặt ngoài cửa thở hồng hộc chạy vào: “Lão gia, lão gia……”
“Hoảng cái gì?” Trịnh Xa Châu trách cứ nói.
Gã sai vặt tiến lên chắp tay nói: “Lão gia, người gác cổng báo, bên ngoài có hai người. Một người tên Tống Phúc, quản gia trong phủ Tống Tử Nguyên Tống đại nhân, còn một phụ nhân, tự xưng là Trâu Văn thị, phu nhân trấn thủ Đăng Châu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trịnh Xa Châu ngạc nhiên nhìn gã sai kia: “Hai người này chạy đến phủ ta làm gì?”
“Bọn họ nói muốn tới đến cậy nhờ ngài, nghe nói Tống phủ xảy ra án mạng, nếu không chạy bọn họ sẽ mất mạng..” Gã sai vặt cười nói.
“Hừ, chỉ là chút tôm nhừ cá thúi, khẩu khí lại không nhỏ. Hiện giờ người già nữ tử và trẻ con còn có thể nháo ra án mạng gì, ta phải thượng triều, ngươi báo đại thiếu gia đi xem đi.” Trịnh Xa Châu không chút để ý nói, cuối cùng kiểm tra lại triều phục của mình rồi đi ra cửa.
Trâu thị và Tống Phúc ở phòng khách lo sợ bất an chờ đến hừng đông, rốt cuộc mới gặp được Trịnh đại thiếu gia Trịnh Hoàng An.
Trịnh Hoàng An chính là đích trưởng tử của Trịnh Xa Châu, hiện giờ đang giữ chức đại học sĩ ở Hàn Lâm Viện, kỳ khoa cử lúc trước đúng là do hắn chủ trì, cũng chính là hắn đổi bài thi của Chu Dịch An.
“Tống Phúc, sau khi Tống gia xảy ra chuyện, không phải ta đã bảo ngươi phải nhanh chóng rời đi sao? Vì sao ngươi còn lưu lại kinh thành?” Trịnh Hoàng An vừa thấy Tống Phúc, liền thập phần bất mãn nói.
Con đường Tống Phúc hắn đã sớm khai thông trước khi diễn ra kỳ khoa cử. Biết được Tống Tử Nguyên điều tra vụ án gian lận khoa cử, hắn liền lệnh cho Tống Phúc sao chép một phần công văn trong thư phòng của Tống Tử Nguyên cho hắn. Vì vậy hắn đã sớm biết nhân chứng trong tay Tống Tử Nguyên, lúc đó mới có thể an tâm phản bác trên triều đình.
Tống Phúc cười khổ một tiếng: “Đại nhân có điều không biết, vị phu nhân của Tống gia mềm yếu bất kham, nhưng vị đại tiểu thư kia lại rất lợi hại, nô tài nhất thời bất cẩn rơi vào bẫy của nàng ta. Thẳng đến tối hôm qua, nô tài mới có cơ hội chạy trốn, tuy nhiên ta cũng mang tới cho ngài một lễ vật.”
Nói xong, hắn đưa mắt sang nhìn Trâu thị.
Trâu thị tiến lên một bước, quỳ phịch xuống trước mặt Trịnh Hoàng An, ánh mắt rưng rưng, nghẹn ngào nói: “Thỉnh cầu đại nhân làm chủ thay dân phụ.”
Trịnh Hoàng An nhìn Trâu thị ăn mặc đẹp đẽ quý giá, nhưng cả người lại chật vật, không khỏi cười nhạt nói: “Ngươi là ai?”
Trâu thị vừa nức nở, vừa nói chi tiết ngọn nguồn, chỉ là trong đó bà ta đã cố ý thay đổi rất nhiều chi tiết.
Ví dụ như, tên hái hoa tặc kia là Tống Ngọc Ly thuê, bọn nha hoàn cũng bị Tống Ngọc Ly độc chết.
Trịnh Hoàng An nghe vậy sắc mặt lộ ra vẻ kỳ lạ, kết hợp với lời nói của Tống Phúc, hắn ta bật cười nói: “Vị đại tiểu thư Tống gia này đúng là kỳ nữ.”
Vì vụ án khoa cử mà mấy ngày gần đây Trịnh Hoàng An vô cùng phiền não, tuy rằng Tống Tử Nguyên bị bắt giam, nhưng dạo này Hoàng Thượng lại có vẻ hơi buông lỏng, Trịnh Hoàng An đang nghĩ cách làm thế nào để đóng đinh tội trạng lên người Tống Tử Nguyên, không nghĩ nhược điểm lại tìm tới tận cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe Trâu thị nói xong, hắn vuốt vuốt chòm râu: “Hai người các ngươi tạm thời ở lại phủ của ta, thay xiêm y, nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai ta sẽ đưa các ngươi lên Đại Lý Tự gõ trống kêu oan!”
Tống Phúc và Trâu thị vô cùng vui mừng, vội dập đầu quỳ tạ.
Tống Ngọc Ly đợi mấy ngày, quả nhiên nhận được tin Đại Lý Tự triệu tập, nàng rửa mặt chải đầu xong, lại trấn an Tống phu nhân và muội muội, lúc này mới mang theo Lưu ma ma và Vân Hương ra cửa.
Chủ quản Đại Lý Tự vốn là người Trịnh gia, Trịnh Hoàng An đã đánh tiếng trước. Thấy Trâu thị đánh trống kêu oan, ông ta cố ý chậm trễ mười lăm phút, thẳng tới khi người tới xem náo nhiệt vây kín ngoài cửa, lúc này ông ta mới làm bộ làm tịch hỏi: “Người nào đánh trống?”
Trước đó Trâu thị đã luyện tập qua, lúc này bà ta mặt không đỏ tim không đập kể ra “Oan tình”.
Đại Lý Tự đương nhiên sẽ truyền Tống Ngọc Ly tới gặp mặt điều tra.
Người của Trịnh Hoàng An cố tình tạo dư luận, thời điểm Tống Ngọc Ly tới nơi, bên ngoài Đại Lý Tự đã vô cùng náo nhiệt, mọi người nhìn Tống Ngọc Ly xuống xe ngựa, khe khẽ thì thầm với người bên cạnh.
“Đều nói đại tiểu thư Tống gia tri thư đạt lý, không nghĩ tới lại tàn nhẫn độc ác như vậy, tiểu cô nương mới mười bốn tuổi, lớn hơn chút nữa thì không biết phải làm sao.”
“Còn không phải sao, trên tay mang sáu bảy mạng người, thật sự là nữ ma đầu!”
“Không chỉ mạng người, nàng ta còn huỷ hoại sự trong sạch của nữ nhi Trâu gia!”
Tống Ngọc Ly tỏ vẻ hờ hững đối với những lời này, nàng tiến vào Đại Lý Tự, mỉm cười nhìn Trâu thị nói: “Tiểu di đi mà không từ giã, khiến Ngọc Ly tìm thật vất vả.”
Đáy mắt Trâu thị xẹt qua một tia âm ngoan, mặt ngoài làm bộ sợ hãi, run bần bật: “Ngươi…… Ngươi là ma quỷ…… Còn không mau thả nhi tử nữ nhi của ta ra.”
Chủ quản Đại Lý Tự thấy Tống Ngọc Ly thần sắc như thường, không chút xấu hổ, ông ta không khỏi nhíu mày, hung hăng gõ mạnh xuống bàn: “Hay cho một Tống Ngọc Ly, tuổi còn trẻ thế nhưng tâm tư lại xấu xa, thuê người làm bẩn sự trong sạch của Trâu Thanh Nhã, giam lỏng con của Trâu Văn thị, độc sát sáu mạng người, ngươi có nhận tội không?”
Hiện giờ Tống Ngọc Ly mới chỉ mười bốn tuổi, trên mặt có ba phần tính trẻ con, tuy nhiên ánh mắt lại thong dong phảng phất như nữ tử có kinh nghiệm sống sâu sắc. Chủ quản Đại Lý Tự thấy nàng bình tĩnh như thế, trong lòng không khỏi lầm bầm.
Nếu người này là tiểu cô nương gia đình bình thường, khi lên công đường đã sớm sợ tới mức mềm nhũn chân ra rồi, sao lại có thể ung dung như dự đoán được từ trước?
Tống Ngọc Ly cười cười, đứng thẳng người giữa công đường.
“Đại nhân, tất cả lời nói của Trâu Văn thị đều là vu cáo. Bà ấy tới nhà ta làm khách, vốn là muốn cầu hôn cho công tử Trâu gia. Nhưng mẫu thân ta không đồng ý nên bà ta mới nảy sinh ý xấu, thuê giang hồ nhân sĩ xuống tay với ta. Nhưng không nghĩ tới, trời xui đất khiến, lại cưỡng hiếp chính nữ nhi của mình, xong việc bà ta độc sát đám nha hoàn diệt khẩu, thỉnh đại nhân làm rõ.”
Tống Ngọc Ly mồm miệng rõ ràng, vài ba câu đã giải thích sự tình một cách rõ ràng.
Đại Lý Tự nao nao, nhịn không được liếc mắt nhìn Trâu Văn thị một cái.
Trâu Văn thị quỳ trên mặt đất, cả giận nói: “Ngươi ngậm máu phun người, ta có nhân chứng!”
Đại Lý Tự bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: “Vậy truyền nhân chứng lên.”
Chốc lát sau, Tống Phúc đi đến.
“Tiểu nhân Tống Phúc, là quản gia của Tống gia, tuy nói nô tài là người Tống gia, nhưng thật sự không quen nhìn đại tiểu thư làm chuyện ác độc, những lời nói của Trâu Văn thị đều là sự thật thưa đại nhân.” Tống Phúc vừa khóc vừa nói.
Đại Lý Tự gật đầu, trừng mắt nhìn Tống Ngọc Ly: “Tống Ngọc Ly, ngươi còn gì để nói hay không ?”
“Đại nhân có điều không biết, Tống Phúc là nô tài nhà ta, phụ thân ta đối với ông ta hoàn toàn tín nhiệm, ông ta lại lén bán của cải gia sản Tống gia ta đồi thành tiền mặt. Khi sự tình bại lộ bị ta trách phạt cho nên ghi hận trong lòng,