Chủ quản Đại Lý Tự cầm khẩu cung của Trâu Thanh Nhã, tỉ mỉ nhìn một lần, sắc mặt dần dần thay đổi.
Trâu Thanh Nhã viết trật tự, rõ ràng rành mạch, mỗi một chi tiết đan xen nhau hoàn toàn hợp lý. Đại Lý Tự xử án nhiều năm, thấy vậy trong lòng liền tin ba phần.
Cho dù thế nào Trâu thị cũng không nghĩ tới trong tay Tống Ngọc Ly sẽ có thứ như vậy, sắc mặt bà ta tái nhợt, giọng nói trở nên vặn vẹo méo mó và bén nhọn.
“Không có khả năng! Ngươi hồ ngôn loạn ngữ! Nữ nhi của ta tất nhiên đã bị ngươi giấu đi hoặc giết chết, nếu không nàng sẽ không đời nào nói như vậy!”
Tống Ngọc Ly cười lạnh một tiếng: “Phần khẩu cung này là tiểu thư Trâu gia tự tay viết, tiểu di là mẫu thân thân sinh của tỷ ấy, nét chữ của biểu tỷ chắc hẳn tiểu di cũng nhận ra chứ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trâu thị nghe lời này, tiến lên một bước, quản sự Đại Lý Tự đưa khẩu cung cho sư gia, sư gia xem qua, lại giao cho Trâu thị.
Bà ta đọc nhanh như gió, trong lòng đau đớn, chữ viết của Trâu Thanh Nhã bà sao có thể không biết, chỉ là hiện giờ tới lúc này, bà nhất định không thể thừa nhận.
“Đại nhân, đây, đây căn bản không phải chữ viết của nữ nhi ta!” Trâu thị kêu la, đột nhiên ngoan độc, cổ tay dùng lực định xé phần khẩu cung này thành hai nửa.
Cố Yên đứng bên cạnh đã sớm theo dõi động cử của bà ta, thấy thần sắc bà ta không đúng, hắn lập tức tiến lên tháo khớp xương cổ tay bà ta.
Trâu thị phát ra tiếng kêu thê lương như heo bị chọc tiết, bản khẩu cung được Cố Yên nhận lấy, trả lại cho chủ quản Đại Lý Tự.
Đại Lý Tự thấy vậy, không khỏi lau mồ hôi lạnh trên trán.
Ông ta trộm liếc mắt nhìn Tô Cửu Khanh, lại thấy hắn không chút để ý, chỉ bàng quan, trong lòng lấy lại bình tĩnh.
Nhìn bộ dáng này của hắn, không giống như muốn hướng về Tống gia.
Nghĩ như vậy, chủ quản Đại Lý Tự lại hỏi Tống Ngọc Ly: “Hiện tại Trâu Thanh Nhã ở nơi nào?”
Tống Ngọc Ly dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Trâu Thanh Nhã đã rời khỏi kinh thành, được người Tống gia hộ tống đi về hướng Giang Nam.”
“Chỉ bằng một tờ giấy khẩu cung này, chúng ta sao có thể kiểm chứng thực hư?” Chủ quản Đại Lý Tự vừa nói, vừa đập mạnh xuống mặt bàn “Trừ phi ngươi có thể gọi Trâu Thanh Nhã lên công đường kiểm chứng!”
Tống Ngọc Ly giật mình.
Đại Hạ chú trọng nhất là lễ giáo, nữ nhi tố cáo mẫu thân, đúng là đại bất kính. Nếu gọi Trâu Thanh Nhã trở về, nàng ta đời nào chịu nói chuyện.
“Bên trong Tống phủ có tập sách luyện chữ của Trâu Thanh Nhã, trong đó chẳng những có chữ viết của Trâu Thanh Nhã, còn có chữ viết của Trâu Thủ Chính. Mà trong kinh thành cũng có không ít tiểu thư quan lại có thư từ lui tới cùng Trâu Thanh Nhã, chỉ cần mang tới xác minh liền biết bản khẩu cung này rốt cuộc là thật hay giả.” Tống Ngọc Ly nói.
Trâu thị cả giận nói: “Ai biết được có phải ngươi vừa đe dọa vừa dụ dỗ nữ nhi của ta viết khẩu cung bôi nhọ ta hay không!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Ngọc Ly khẽ cười một tiếng, nhìn Trâu thị: “Vừa rồi tiểu di còn nói đây không phải là chữ viết của biểu tỷ Thanh Nhã, hiện giờ tại sao lại nói ta vừa đe dọa vừa dụ dỗ?”
Trong lòng Trâu thị biết mình nói hớ, chỉ ôm cổ tay than thở nói mình đau quá.
“Đại nhân, ta có vật chứng.” Tống Ngọc Ly mở miệng lần thứ hai, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay gói đồ vật. Nàng mở khăn tay ra, bên trong có hai nén hương một ngắn một dài.
Chủ quản Đại Lý Tự thấy vậy, càng thêm đau đầu , xua xua tay hỏi: “Đây là……”
“Đây là mê hương tên hái hoa tặc đó sử dụng, ngày ấy tên đó đốt tổng cộng hai nén mê hương, một cây cắm trước cửa viện ta, một cây cắm trong viện Trâu Thanh Nhã. Con đường mua bán loại mê hương này rất đặc thù, nếu có thể truy ra lai lịch của mê hương, đương nhiên có thể biết người làm chủ phía sau màn rốt cuộc là ai.”
Chủ quản Đại Lý Tự nhìn hai cây hương, cẩn thận quan sát, lại ngẩng đầu nhìn sắc mặt Tô Cửu Khanh.
“Một cây mê hương sao có thể tra ra lai lịch?” Ông ta hàm hồ nói “Thứ này không thể tính là vật chứng.”
Trâu thị nhìn Tô Cửu Khanh, trái tim bà thắt lại, bà cũng biết người này từng lén lút lui tới cùng Tống Ngọc Ly. Vốn tưởng rằng hắn là tới giúp đỡ Tống Ngọc Ly, sợ hắn cầm uy danh của quan lớn áp chế Đại Lý Tự, vội nói: “Đại nhân, những vật chứng đó của Tống Ngọc Ly đều là lời nói từ một phía, nhân chứng vật chứng của ta đều ở đây, không thể vì nàng là tiểu thư quan gia mà ức hiếp mẫu tử dân phụ.”
Chủ quản Đại Lý Tự nghe thấy vậy, thuận thế gật đầu, bộ dáng lời Trâu thị nói rất có lý.
Tống Ngọc Ly hùng hổ doạ người: “Vậy thì trước hết đại nhân cũng nên xác minh thật giả trong khẩu cung của Trâu Thanh Nhã, không phải sao?”
“Này……” Chủ quản Đại Lý Tự chần chờ, nói: “Cái kia…… Hôm nay thời gian đã muộn, trước tiên bắt giữ Tống Ngọc Ly, đợi bản quan và sư gia cẩn thận kiểm tra lại một lần rồi mới tuyên án.”
Dứt lời, chủ quản Đại Lý Tự vỗ mạnh xuống bàn.
Tống Ngọc Ly ngạc nhiên, nàng nghe thấy bá tánh phía sau đồng loạt ồ lên.
“Vì sao ta cảm thấy lời tiểu thư Tống gia nói là thật vậy?”
“Đúng vậy, người của Đại Lý Tự vì sao không chịu kiểm chứng chữ viết của Trâu tiểu thư?”
Chủ quản Đại Lý Tự nghe thấy tiếng nghị luận bên ngoài, sắc mặt ửng đỏ, cả giận nói: “Đi đi đi, mau chóng đuổi người xem náo nhiệt bên ngoài đi.”
Trong lòng Tống Ngọc Ly nôn nóng, hôm nay nàng vốn tưởng rằng có thể kết thúc rõ ràng vụ án này, không ngờ Đại Lý Tự lại là người của Tam hoàng tử.
Nếu nàng bị bắt giữ, chỉ sợ sẽ không tránh khỏi việc chịu khổ, Tống Ngọc Ly không sợ chịu khổ, nàng có chút lo lắng cho thân thể mười bốn tuổi này của nàng không biết có thể chịu được hay không.
Trong lòng nàng nôn nóng, nhịn không được nhìn về phía Tô Cửu Khanh.
Lại thấy Tô Cửu Khanh vẫn giữ dáng vẻ lười biếng, không hề có động thái gì.
Tống Ngọc Ly thầm mắng chẳng lẽ người này thật sự tới xem náo nhiệt?
Không biết có phải trùng hợp hay không, lúc này Tô Cửu Khanh bỗng dưng ngẩng đầu nhìn về phía Tống Ngọc Ly, khóe miệng nhếch lên một tia ý cười. Hắn nghiêng đầu, khiêu khích nhìn Tống Ngọc Ly, tựa như muốn nói: “Ta muốn nhìn xem nàng có bản lĩnh gì.”
Tống Ngọc Ly cắn chặt răng, từ trong tay áo lấy ra nửa miếng ngọc bội nhanh chóng quơ quơ, trừng mắt với Tô Cửu Khanh: “Nếu ngài không giúp ta, ta chắc chắn sẽ rũ bỏ hôn sự với ngài!”
Nhìn đôi mắt phượng của Tống Ngọc Ly trừng đến tròn xoe, Tô Cửu Khanh không khỏi cười khẽ ra tiếng.
Thanh âm này khá rõ, hầu hết mọi người trong công đường đều nghe thấy.
Chủ quản Đại Lý Tự lúng túng, hỏi: “Tô đại nhân cười chuyện gì vậy?”
Tô Cửu Khanh đứng lên, nghiền ngẫm nhìn Tống Ngọc Ly: “Con thỏ nóng nảy cũng cắn người, ta tò mò không biết răng con thỏ này sắc tới mức nào.”
Mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy