Sáng sớm hôm sau, Chu di nương cố ý trang điểm chải chuốt một phen, sau đó mang theo chén tổ yến chè hạt sen nấm tuyết đến phòng Tống Phúc tìm ông ta.
Đêm qua Tống Phúc đã nổi lên lòng nghi ngờ, nhưng buổi sáng tỉnh lại thấy Chu di nương tự mình tới đây, chỉ thấy hai mắt bà ửng đỏ, trên cổ cũng còn máu bầm, quả nhiên là bộ dáng lê hoa đái vũ (*), nhu nhược đáng thương.
(*) : Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái
“Sao nàng lại tới đây?” Tống Phúc xụ mặt, thanh âm bất tri bất giác mềm hơn một chút.
“Ta…… Ta nghe nói hôm nay chàng phải đi, ta tới tiễn chàng.” Giọng Chu di nương mềm mại “Hôm qua là ta sai, lần này chàng rời đi, trăm triệu lần không thể quên mẫu tử chúng ta.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Phúc nghe vậy, chỉ nghĩ Chu di nương sợ đắc tội với mình, lúc này ông ta mới buông lỏng cảnh giác, gật đầu nói: “Nàng biết nặng nhẹ, ngoan ngoãn nghe lời, ta đương nhiên sẽ không bạc đãi nàng.”
Rồi sau đó, ông ta tự nhiên nâng chén tổ yến lên uống một hơi cạn sạch.
Chu di nương thấy ông ta uống xong, trong lòng thở dài nhẹ nhõm, thần sắc trong mắt lại chậm rãi thay đổi, bà bình tĩnh nhìn Tống Phúc, nhẹ giọng hỏi: “Nếu chàng đi rồi, chuyện của chúng ta bị bại lộ, phu nhân xử trí ta và con, nên làm thế nào cho phải?”
Tống Phúc cười nói: “Nàng lại suy nghĩ nhiều rồi. Hiện giờ phu nhân ốc còn không mang nổi mình ốc, không đề cập tới việc lão gia đắc tội với người bên trên, căn bản thoát không được. Chờ Tống gia rối loạn, làm gì có ai truy cứu chuyện của ta và nàng.”
Lời này vừa nói ra, Chu di nương ngơ ngác nhìn ông ta, run giọng hỏi: “Sao chàng biết lão gia không thoát được, chàng biết gì sao?”
Trong lòng Tống Phúc biết mình nói lỡ, ông ta hoảng loạn nói: “Ta, ta có thể biết được cái gì?”
Tống Ngọc Ly tránh ở chỗ tối nghe được lời này, cười lạnh một tiếng, dẫn theo Lưu ma ma và mấy gia đinh chậm rãi đi ra.
“Theo ta thấy Tống quản gia thật sự biết không ít đâu.” Tống Ngọc Ly lạnh lùng nói.
Mắt thấy Tống Ngọc Ly xuất hiện, Tống Phúc nhìn thấy thần sắc hoảng loạn của Chu di nương, ông ta biết mình bị phản bội thì giận dữ hét lên: “Ngươi, tiện nhân này!”
Nhưng bàn tay ông ta đang chuẩn bị cho Chu di nương một cái tát, liền cảm giác được cơn đau đớn từ bụng truyền tới, không khỏi chậm rãi ngồi xổm xuống đất, trong phút chốc mồ hôi lạnh thấm ra đầy trán.
“Ngươi…… Các ngươi……” Tống Phúc đau tới mức gần như nói không ra lời.
Hai gia đinh dọn ghế dựa tới, Tống Ngọc Ly ngồi xuống trong viện Tống Phúc, nhìn ông ta kêu gào lăn lộn trên đất.
Chu di nương đã thối lui đến bên người nàng, sợ tới mức mặt đầy nước mắt, cả người phát run.
Tống Ngọc Ly sai người đưa Chu di nương rời đi, trông giữ cẩn thận, rồi sau đó mới nói với Tống Phúc : “Ta vốn tưởng rằng Tống thúc chỉ tham tài, không nghĩ tới hôm nay lại có thu hoạch ngoài ý muốn.”
Tống Phúc không thể tưởng tượng được nhìn Tống Ngọc Ly, ông ta không dám tin thiếu nữ chỉ mới cập kê trước mắt lại có thể kích động Chu di nương hạ độc mình?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà nếu không phải Tống Ngọc Ly, cả nhà này làm gì có ai có lá gan lớn như vậy? Hiện giờ đại thiếu gia không ở trong phủ, phu nhân lại bệnh không dậy được, Tống Phúc ông từ nhỏ đã luyện được một thân thủ đoạn nhìn mặt đoán ý. Hôm nay mới phát hiện, mình vậy mà đã nhìn nhầm, nhận định sai về vị đại tiểu thư này.
Tống Phúc nhìn Tống Ngọc Ly từ trên xuống dưới.
Hôm nay Tống Ngọc Ly dậy sớm, thời tiết đầu mùa xuân, sáng sớm se lạnh, nàng mặc một thân váy dài, bên ngoài khoác chiếc áo lông cáo. Thiếu nữ mười bốn tuổi đúng độ như hoa như ngọc, khuôn mặt nàng trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, chợt nhìn thoáng qua rất giống Tống phu nhân khi còn là tiểu thư khuê các, chỉ có đôi mắt là giống phụ thân nàng, lúc hơi nhếch lên giảo hoạt y hệt hồ ly.
“Ngày thường đại tiểu thư tri thư đạt lý, đối xử nhẹ nhàng với hạ nhân, ngay cả một lời nói nặng cũng không có. Thì ra tất cả đều là giả dối” Hôm nay đại tiểu thư xử lý ta, tin tức này truyền ra ngoài, đại tiểu thư có nghĩ đến đường lui của mình không ?” Tống Phúc hồi phục tinh thần, gian nan nói.
Đại Hạ trọng văn khinh võ, dân phong bảo thủ, nữ tử nghi thất nghi gia (1), đừng nói tới xuất đầu lộ diện, ngay cả tính tình quá mức cường thế bén nhọn, cũng sẽ bị người ta đàm tiếu.
(1): nên vợ nên chồng, thành vợ thành chồng
Tống Ngọc Ly xuất thân thư hương thế gia, từ nhỏ đã được dạy phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, kính cẩn nhu thuận, ngày thường đối xử với ai cũng hòa khí. Hôm nay một xúi giục màn đầu độc này, đừng nói tới Tống Phúc, mà ngay cả những người thân của nàng ở Tống gia cũng không thể ngờ được.
“Đúng vậy, nếu không phải hiện giờ Tống gia không có người chống đỡ, ta cũng không cần làm tới mức này.” Tống Ngọc Ly nhẹ nhàng bâng quơ nói “Tống thúc, ngươi tự thân khó bảo toàn, nhưng vẫn quan tâm tới đường lui của ta, không bằng trước hết nghĩ tới đường lui của mình trước đi.”
Ánh mắt nàng dần dần lạnh xuống dưới: “Trước mắt ngươi chỉ còn một con đường, nói hết những gì ngươi biết, nôn sạch số bạc ngươi ngậm trong miệng ra, ta sẽ cho ngươi giải dược, thả ngươi rời đi, nếu không sau một ngày, ngươi nhất định sẽ đứt ruột mà chết.”
Tống Phúc cười lạnh một tiếng, không đáp mà hỏi lại: “Ngày thường đại tiểu thư đại không ra cửa nửa bước, không biết lấy độc dược này từ đâu, mua như thế nào? Rốt cuộc người là đại tiểu thư, hay là yêu nghiệt phương nào?”
Cổ nhân để ý nhất là quái lực loạn thần (2), lời này của Tống Phúc vừa ra, nhóm tôi tớ xung quanh không khỏi thay đổi thần sắc, ánh mắt nhìn về phía Tống Ngọc Ly mang theo chút nghi hoặc.
(2) Quái lực loạn thần : Những điều kỳ lạ hỗn loạn, kiểu liêu trai chí dị ý
Độc dược là Tống Ngọc Ly phái người đến chợ đen mua về, địa điểm giao dịch ở đâu, quy định của chợ đen, thậm chí là giá cả nàng cũng có thể nói rõ ràng.
Tống Ngọc Ly nhìn Tống Phúc, trong lòng cảm thán không ngờ người này lâm vào tuyệt cảnh như vậy, nhưng vẫn có tâm tư trả đũa, nàng không khỏi hơi mỉm cười: “Xem ra Tống thúc thật sự vô cùng tò mò.”
Tống Phúc miễn cưỡng nở nụ cười.
“Cho tới hiện tại, vì cứu phụ thân, vì Tống gia, ta cũng không sợ các ngươi biết.” Tống Ngọc Ly suy