Sau khi Tống Ngọc Ly thu hồi bạc trở về, trên dưới Tống gia càng thêm tin phục Tống Ngọc Ly, nhất là khi biết nàng là vị hôn thê của Tô Cửu Khanh, tôi tớ trong phủ càng thêm đứng thẳng sống lưng.
Trong kinh thành, nhà có thể trèo lên quan hệ với Hoàng Thành Tư đều không phải đơn giản.
Đối với những việc này Tống Ngọc Ly chỉ có thể trầm mặc chống đỡ, nàng ra lệnh những tôi tớ biết nội tình nói năng thận trọng, mọi người biết Hoàng Thành Tư lợi hại nên cũng không dám lỗ mãng.
Với Tống Ngọc Ly mà nói, nàng nói dối mình là vị hôn thê của Tô Cửu Khanh, thật sự là biện pháp cuối cùng.
Hiện giờ sinh tử tồn vong của Tống gia, nàng cần phải dùng thủ đoạn lôi đình bắt lấy Tống Phúc, muốn tốc chiến tốc thắng, thủ đoạn tất nhiên phải quyết liệt, tác phong hành sự cũng phải trái ngược hoàn toàn với bản thân nàng trong quá khứ. Mà cọ một chút danh tiếng của Tô Cửu Khanh, không thể nghi ngờ là lựa chọn vô cùng thích hợp, vừa có thể cáo mượn oai hùm, vừa có thể trấn an mọi người trong Tống gia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày thứ hai bắt được Tống Phúc, rốt cuộc Tống phu nhân cũng hạ sốt, tỉnh táo lại phần nào. Tống Ngọc Ly nhận được tin tức, vội vội vàng vàng chạy qua xem.
Trong phòng nồng nặc mùi thuốc đắng, Tống phu nhân đang ôm đầu tiểu nữ nhi khóc rống.
Muội muội Tống Vũ Đồng của Tống Ngọc Ly năm nay mới chỉ mười tuổi, vẫn là độ tuổi không rành thế sự, hai ngày nay trong phủ lộn xộn, cô bé bị giữ chân hai ngày, rốt cuộc nhịn không được phải đến tìm mẫu thân.
“Tiểu nữ mệnh khổ của ta……”
Nghe tiếng khóc rống của Tống phu nhân Tống Ngọc Ly đau đầu, nàng tiến lên một bước, nhận lấy chén thuốc trong tay nha hoàn, dịu dàng dỗ dành nói: “Mẫu thân đừng để bị thương thân mình, con và muội muội đều trông cậy cả vào ngài đấy, trước tiên uống thuốc đã.”
“Phải phải, ta không thể ngã xuống.” Tống phu nhân nghe Tống Ngọc Ly nói xong, lúc này mới tỉnh táo lại một chút, vừa lẩm bẩm vừa uống một hơi cạn sạch thuốc trong chén.
Hai ngày nay Lưu ma ma đối với Tống Ngọc Ly đã khâm phục vạn phần, nghe lời nói của Tống phu nhân, không khỏi lộ ra thần sắc bất đắc dĩ.
Cái nhà này, nếu chỉ dựa vào phu nhân, thì đã sớm gặp rắc rối rồi.
Tống Vũ Đồng tuổi còn nhỏ, búi hai búi tóc nhỏ, so với Tống Ngọc Ly thì cô bé còn giống Tống phu nhân hơn, tính tình cũng tương tự, một bên gạt lệ, một bên nói với Tống Ngọc Ly : “Tỷ tỷ, muội nhớ cha.”
Tống Ngọc Ly đành phải nhẫn nại dỗ dành muội muội: “Vũ Đồng yên tâm, tỷ tỷ nhất định sẽ nghĩ cách cứu phụ thân ra ngoài, nhưng muội phải giúp tỷ chăm sóc mẫu thân thật tốt, mẫu thân mau khỏe lại, chúng ta mới có thể nhìn thấy phụ thân sớm một chút.”
Lúc này Tống Vũ Đồng mới gật đầu, hai tay giúp Tống phu nhân cầm bát thuốc, lắp bắp nói: “Mẹ, uống thuốc, mẹ uống thuốc.”
Mắt thấy một người bệnh, một đứa trẻ, trên mặt Tống Ngọc Ly không khỏi phủ kín ưu sầu, nàng lại trấn an Tống phu nhân một phen, sau đó mới rời khỏi nội thất.
Bên ngoài, mấy người quản sự và ma ma đều đang chờ nàng.
Sau khi Tống Phúc bị bắt, Tống Ngọc Ly đã xem lại quản sự trong phủ một lần, hầu hết những tâm phúc của Tống Phúc không có khế ước bán thân tại Tống gia đều bị tống cổ đi hoặc bị điều đến làm một vài công việc không mấy quan trọng, nếu nguyện ý rời đi cũng có thể nhận bạc và rời khỏi phủ.
Những người còn lại nàng đều giữ khoảng cách, phân phó Lưu ma ma đi sắp xếp thỏa đáng lại một lần, hiện giờ trong ngoài Tống gia đã triệt để nằm trong tay nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hai ngày nay Tống Ngọc Ly đau đầu kinh khủng, lại không dám ngủ quá nửa khắc, hiện giờ phụ thân đang ở trong ngục, chính là lúc phải tranh thủ thời gian.
Xử lý thỏa đáng những công việc cần giải quyết trong phủ, Tống Ngọc Ly tạm để trống chức vụ quản gia, chỉ chừa lại mấy tâm phúc của Lưu ma ma.
Lưu ma ma hạ giọng nói: “Đại tiểu thư, người kia mới trở về từ Đại Lý Tự, cai ngục nói tối nay sẽ nghĩ biện pháp sắp xếp thỏa đáng cho ngài, tối nay ngài chuẩn bị một chút.”
Tống Ngọc Ly lộ vẻ vui mừng, mỉm cười gật đầu, nếu có thể gặp phụ thân, rốt cuộc nàng cũng biết phải làm gì tiếp theo.
“Bà chuẩn bị nhiều bạc vụn một chút, trong ngoài nhà lao đều phải lo lót thỏa đáng, không thể để sót.”
Lưu ma ma nói: “Lão nô tuân lệnh.”
Dứt lời, bà muốn nói lại thôi.
Tống Ngọc Ly nhìn thần sắc bà, hơi hơi mỉm cười nói: “Ma ma còn chuyện gì muốn nói, cứ việc nói với ta.”
“Đại tiểu thư, ngài và vị đại nhân kia……” Việc này Lưu ma ma vô cùng nghi hoặc, bà là lão nhân ở Tống phủ, lại là người hầu cận của Tống phu nhân. Chuyện hôn sự của Tống Ngọc Ly, hay việc nàng có tiếp xúc với Tô gia hay không, bà sao có thể không biết. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm qua nghe Tống Ngọc Ly nói như vậy, trong lòng bà vẫn luôn tồn tại nghi hoặc, lúc này rốt cuộc nhịn không được mới hỏi ra miệng.
Nhắc tới Tô Cửu Khanh, trên mặt Tống Ngọc Ly ít nhiều cũng có chút nóng lên, thanh danh của Tô Cửu Khanh thật sự dùng quá tiện, chỉ lúc bất đắc dĩ nàng mới lấy ra dùng.
“Ngọc bội này là lễ vật kết giao nhiều năm trước của hai nhà, về phần hôn ước…… ta tự bịa …….”
Lưu ma ma hoảng sợ: “Đại tiểu thư hồ đồ, nếu việc này lan truyền ra ngoài, ngày sau ngài định gả chồng như thế nào.”
Tống Ngọc Ly nghe lời này, không khỏi bật cười: “Chuyện ngày sau thì đợi ngày sau hãy nói, trước mắt phải vượt qua cửa ải này rồi nói sau.”
Tối ngày hôm đó, Tống Ngọc Ly mang theo thân tín lặng lẽ tới thiên lao.
Trong ngoài thiên lao đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, nàng và Lưu ma ma đem chăn nệm Tống phu nhân thu thập trước đó bước vào.
Nhà lao âm lãnh, Tống Tử Nguyên chỉ mặc một chiếc áo đơn, đang ngồi trên giường ôm chăn bông rách rưới run bần bật, nghe thấy tiếng bước chân, ông ngẩng đầu nhìn qua, bất chợt thấy một bóng dáng nhỏ xinh đi đến trước cửa lao, kéo mũ choàng xuống, dưới ánh lửa lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.
“Ngọc Ly? Sao con lại tới đây?” Tống Tử Nguyên lắp bắp kinh hãi, thất tha thất thểu đứng dậy.
Tống Ngọc Ly nhìn bộ dáng chật vật của phụ thân, không khỏi lộ ra thần sắc đau lòng.
Mới chỉ qua hai ngày, dường như Tống Tử Nguyên đã già