Chu Dịch An là một thư sinh nghèo khoảng hai mươi tuổi, mặc một chiếc áo bông xám xịt, trên mặt trên người tràn đầy bụi đất, mu bàn tay còn có vết nứt.
Tống Ngọc Ly quan sát Chu Dịch An một cách kỹ lưỡng, nàng chỉ cảm thấy mặt mày hắn xác thật có vài phần quen mắt.
“Ngươi đã tới Tống gia?”
Chu Dịch An chắp tay nói: “Ánh mắt của Tống đại tiểu thư thật tốt, hai năm trước tại hạ từng gặp người một lần.”
Tống Ngọc Ly nghiêng đầu suy nghĩ, rồi sau đó hơi giật mình nói: “Hai năm trước? Ngươi là Chu gia Đăng Châu?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Dịch An vẻ mặt chua xót, nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng là tại hạ.”
Hai năm trước Đăng Châu gặp đại hạn hán.
Chu gia là nhà giàu số một Đăng Châu đã mở kho lương cứu trợ, đồng thời dựng một vài lều cháo khắp thành Đăng Châu, gần như táng hết gia sản. Vốn dĩ Đăng Châu hứa hẹn, chờ lương thực cứu tế của triều đình tới sẽ trả lại một phần cho Chu gia. Nhưng nào ngờ, lương thực cứu tế vừa đến, Chu gia chẳng những không nhận được lương thực mà còn bị vu khống ngược lại là gian thương tăng giá lương thực, trị tội bỏ tù người Chu gia.
Chu gia bị bắt, lều cháo bị cắt đứt nguồn cung, quan viên bóc lột tầng tầng lớp lớp lương thực cứu tế, cuộc sống lưu dân ngày càng tồi tệ. Không bao lâu sau, Đăng Châu đại loạn.
Việc này bởi vậy mà kinh động triều đình, Tống Tử Nguyên đích thân đến Đăng Châu kiểm tra, bình định loạn dân, trả lại sự trong sạch cho Chu gia. Nhưng tới khi Tống Tử Nguyên mở cửa nhà tù mới phát hiện, Chu lão gia đã bị cai ngục tra tấn đến chết, Chu phu nhân tự sát, tiểu thư Chu gia bị quan viên cứu tế làm nhục đến chết, một nhà bốn người Chu lão gia, chỉ còn lại một mình Chu Dịch An.
Trong lòng Tống Tử Nguyên khổ sở, chẳng những tham tấu quan viên cứu tế, mà còn thu nhận Chu Dịch An vào môn hạ, đưa về kinh thành.
Lần đầu tiên Chu Dịch An đến Tống phủ, tuổi tác Tống Ngọc Ly còn nhỏ, trộm tránh trong thư phòng đọc sách của Tống Tử Nguyên, vừa lúc đối mặt với Chu Dịch An.
Lúc đó Chu Dịch An gầy gò, thê lương đầy mặt, ánh mắt dại ra như xác chết biết đi.
Tống Ngọc Ly hoảng sợ, hỏi Tống Tử Nguyên mới biết được tiền căn hậu quả của chuyện này.
Không nghĩ tới hai năm sau vòng đi vòng lại, khi gặp lại Tống Tử Nguyên cũng biến thành tù nhân.
“Đúng là thế sự khó liệu. Lần này ân sư xuất đầu vì ta nên mới bị người tính kế hãm hại, ta…… Ta thật sự hổ thẹn với Tống gia.” Chu Dịch An nói, dần dần đỏ đôi mắt.
“Việc này cũng không thể trách ngươi.” Tống Ngọc Ly khẽ thở dài, nhớ tới lời những người bằng hữu học cùng thư viện Tống Tử Nguyên vừa nói, trong lòng nàng ngũ vị trần tạp.
“Tống đại nhân dám ở trước triều đình tham tấu quan chủ khảo gian lận khoa cử, dù cho chứng cứ không được đầy đủ, cũng không đến mức bị chụp mũ vu cáo. Chỉ là hiện giờ Thái Tử và Tam hoàng tử tranh chấp, Hoàng Thượng cho rằng động cơ Tống đại nhân tham tấu không thuần khiết, lúc này mới tức giận.”
Hiện giờ xem ra, lời này thật sự một chút cũng không sai.
Tống Ngọc Ly nghĩ, chỉ cần nàng có thể khiến Hoàng Thượng tin tưởng hành động của phụ thân không phải vì bất cứ đảng phái nào cả, có lẽ sự tình sẽ có cơ hội xoay chuyển.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩ đến đây, hai mắt Tống Ngọc Ly sáng ngời, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Chu Dịch An: “Chu công tử có nguyện ý vì phụ thân ta mà mạo hiểm một lần hay không?”
Chu Dịch An nghiêm mặt nói: “Đối với ta Tống đại nhân giống như phụ mẫu tái sinh, chỉ cần có thể cứu được Tống đại nhân, nếu muốn tánh mạng ta, ta cũng không tiếc.”
Tống Ngọc Ly nghe lời này, hơi hơi mỉm cười: “Nếu là như thế, vậy thỉnh Chu công tử lưu lại phương thức liên lạc, đợi ta chuẩn bị tốt, ta sẽ mời công tử tới nói chuyện.”
Chu Dịch An nao nao, nói: “Không biết Tống tiểu thư muốn làm gì?”
“Cáo ngự trạng.” Tống Ngọc Ly hơi mỉm cười, gằn từng chữ một nói “Mà còn phải là thật nhiều người đọc sách trong thiên hạ cùng nhau cáo ngự trạng!”
Ngày ấy sau khi tạm biệt Chu Dịch An, trong lòng Tống Ngọc Ly hưng phấn không thôi, nàng về đến nhà, nhốt mình trong thư phòng của phụ thân, múa bút thành văn, viết một số phong thư đưa Vân Hương gửi ra ngoài.
Chuyện này nói trắng ra là đảng phái tranh đấu chọc Hoàng Thượng không vui, chỉ cần để hoàng đế biết việc này không liên quan tới đảng phái, mà thật sự có rối loạn kỷ cương trong khoa cử. Như vậy cho dù bên ngoài Hoàng Thượng không chịu thừa nhận, thì bên trong cũng lén lút xử nhẹ Tống Tử Nguyên.
Tống Ngọc Ly viết phong thư cuối cùng cho Tô Cửu Khanh, nàng thoải mái hào phóng trình bày kế hoạch của mình cho Tô Cửu Khanh, nhờ hắn giúp mình đánh giá một phen, nếu có thể nói tốt vài câu bên tai Hoàng Thượng vậy không thể tốt hơn.
“Vân Hương, phong thư này ngươi phái người đáng tin cậy đưa đến Tô phủ.” Tống Ngọc Ly dán kín phong thư, vui vẻ rạo rực nói, không ngờ Vân Hương lại mang vẻ mặt hoảng loạn đi đến.
“Đại tiểu thư! Phu nhân mang theo nhị tiểu thư đi Văn gia.” Vân Hương nói.
Tống Ngọc Ly bất đắc dĩ mỉm cười: “Kiểu gì cũng ăn bế môn canh.”
Vân Hương chần chờ một lát, mới gật đầu: “Hiện giờ phu nhân đang quỳ gối đau khổ cầu xin tại sảnh chính Văn gia, Văn lão thái gia và Văn lão phu nhân tức giận tới mức mặt mũi trắng bệch, Lưu ma ma không khuyên được đành sai người hồi phủ thông báo.”
Trong lòng Tống Ngọc Ly thở dài một tiếng: “Đi thôi, chúng ta đi đón họ.”
Tống Ngọc Ly tới Văn gia, từ xa đã nghe được tiếng khóc cuồng loạn của Tống phu nhân.
“Cha mẹ, hai người không thể thấy chết mà không cứu như vậy! Tỷ tỷ của con là Hoàng Hậu, ca ca là đại tướng quân, nhóm chất nhi đều có bản lĩnh, hiện giờ nhà con lưu lạc đến hoàn cảnh này, các người sao có thể đối xử với con như vậy!” Tống phu nhân quỳ trên mặt đất gào khóc, Tống Vũ Đồng sợ hãi, cũng đứng ở cửa bật khóc.
Văn lão thái gia và Văn lão phu nhân sắc mặt xanh mét, ngồi hàng ghế đầu, không rên